17/3/2012.
Tối qua, giữa tiệc rượu đang say sưa, mấy bợm bàn nhau đi đâu ngày giỗ tổ. Một chuyến ra Phú Quốc đảo ngọc cũng có lý hay Đà Lạt mộng mơ, Vũng Tàu vẫy gọi..., quyết luôn là đi. Ngồi đây, đang lâng lâng men nồng thì đi đâu mà chả được nhưng khi nói mấy cái rơ mooc rơ mi kéo theo những ngày nghỉ thì ôi thôi bợm nào cũng chậc lưỡi vội cầm ly nốc lấy nốc để ...
- Ơ ! Đăng ký ngay đi, mấy khi mới được đi nghỉ bằng tiền chùa dài ngày dzậy.
- Nhưng đi gì tận 10 ngày, còn con cái nhà cửa nữa chi. Nàng phân bua.
- Thì cứ đi đi. Có mịa gì đâu, ở nhà anh lo tất. Chuyện nhỏ như con thỏ ha. Xì...! Làm cứ như chuyện chăm con chỉ có mình em làm được không bằng. Cứ đi, lâu lâu cũng phải xa nhau chút cho biết mùi "thuyền và biển" cưng ạ.
- Đã bảo là hổng đi mà. Thuyền và biển cái giầy. Biết làm cái giầy trong những mười ngày đó chớ. Nàng ngúng nguẩy.
Chuyện bâng quơ trong bữa nhậu nhưng làm mình lăn tăn từ sáng tới giờ. Nghĩ thằng cha kia nó nói đúng. Giữa cuộc sống có đôi phần nhạt nhẽo này thì đôi khi cũng phải hâm nóng tình iêu lên may ra mới sống được nhưng lắm lúc cũng cần phải xa nhau để biết còn thương nhau đến mức nào. Xa nhau một chút về không gian để cảm nhận được sự thiếu vắng nhau thay cho cái cảm giác sự hiện diện của người kia đã trở thành cái hiển nhiên hàng ngày quen thuộc. Hiển nhiên đến mức đã quên rằng điều duy nhất mà trước đây người ta đã từng cầu xin Thượng đế ban cho chỉ là được ở bên người mình mong nhớ ngoài ra không còn cầu mong gì khác dù cuộc sống có khó khăn cực khổ đến đâu. Hic ! Vậy mà nàng không đi, không tự tạo cho mình cái sự trải nghiệm cần thiết để hiểu hơn về những gì còn lại trong nàng hay trong cái hiển nhiên đang tồn tại khơi khơi kia. Hổng hiểu nàng nghĩ sao...
Chiều nay lan man đọc được bài thơ này của Nguyễn Thị Hồng Ngát thấy hay hay, hông bít nàng có đồng cảm như tác giả của bài thơ không.
KHÔNG THỂ XA RỜI
Nguyễn Thị Hồng Ngát
Em không nghĩ lại thương anh đến thế
Khi ngày lại ngày đơn điệu trôi đi
Các thói quen như vẫn mọi khi
Sáng thức dậy thật bình yên khi thấy nhau ngồi đó
Từng bữa ăn với từng giấc ngủ
Ta thuộc nhau như lòng bàn tay
Từng sở thích từng lo toan thường nhật
Dằng dặc đường đời chẳng khó nhận ra
Em không nghĩ lại thương anh đến thế
Khi đi xa em chỉ có một mình
Em cứ tưởng mình là người từng trải
Thì có sao mọi việc sẽ quen dần
Nhưng không phải, rất khó quen, anh ạ
Bát cơm bưng vẫn cứ phải có nhau
Miếng nước uống cũng ân cần tay rót
Xót xa thương tóc ngả trắng trên đầu
Em mới hiểu ta cần nhau đến thế
Giữa mênh mông ngả cuối của cuộc đời
Mỗi ngày sống càng nâng niu gìn giữ
Cả khi chết đi cũng không thể xa rời...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét