Trang

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Tình iêu

Ruoucai Sưu tầm & chế biến.

Xưa, mình iêu một nàng. Nàng của mình, tất nhiên là xinh đẹp rồi. Xấu iêu làm cứt gì, phí công, có phỏng?. Đấy là mình iêu nàng, chứ còn nàng iêu mình hay không thì chịu. Lúc nào cũng lửng lơ con cá vàng, chẳng ra điều, ra chiều gì cả. Rất khó chịu. Ông bạn xui, hỏi thẳng nó, iêu hay không để còn...giả dép. Mình không làm được việc đó. Nhỡ ra nàng bảo không thì xấu hổ và mất luôn đi cơ duyên gặp gỡ. Cứ nhùng nhằng mãi thế, hơn năm.

Mình ngày đó, cứ cơm tối xong là vút sang chơi với nàng. Chả có chuyện gì nói, ngồi thu lu, ợ dăm câu thơ đầy hơi, ít nhịp ghi ta bập bùng, thi thoảng xách hộ xô nước, chữa cái cầu dao hư. Nhạt và nhục. Nhà nàng đêm nào cũng đông như có hội, tuyền gái lịch giai thanh. Chúng xịt nước hoa thơm, đi xe máy đẹp. Mình thì tứ thời cuốc bộ, hôm nào oai mượn được cái xe đạp, không tuột xích thì cũng sang vành. Túi lép như chuột kẹp.

Ngày đó, mình đã thấy ngượng ngùng, xấu hổ mới cả tủi thân. Nhiều đêm bụng bảo dạ, quên quách nàng đi cho rồi. Đấy là nghĩ thế thôi, chứ lòng nhớ nhung nhiều lắm. Càng muốn quên đi lại nhớ thật nhiều. Ngày không thoáng thấy bóng nàng là bồn chồn không iên, người cứ như kim châm, lửa tạt. Nhẽ khi iêu, thằng nào cũng thế?.

Một ngày giời đẹp lắm, nàng báo tin, em sắp lấy chồng. Eo, gì mà nhanh thế. Mắt hoa, mặt nóng, chân như tụt xuống hư không. Mình buồn.

Đám cưới nàng mình đi trong câm lặng. Bạn bè trêu kẻ bại trận khúc khích đầu môi. Mẹ của nợ, ai lại đi hân hoan trên niềm đau kẻ khác. Nhưng thôi, cơ sự thế rồi thì cũng chỉ biết chúc phúc ngậm ngùi. Thằng chồng nàng xiết tay mình rất chặt, ra chiều cảm thông đàn ông quân tử. Mình biết nó và nó cũng biết mình. Thằng này hơn nàng một giáp, con quan, còi dí dị, được cái tiền nhiều, cơ đồ rộng mở.


Thoắt trôi, nàng đẻ liền hai lứa, ngày một đẹp kiêu sa. Mình ra chốn đô hội học phận. Thi thoảng biên nàng lá thư thăm hỏi, coi như chỗ bạn bè. Nỗi lòng mình vùi trong bóng tối, không bật diêm soi tỏ thâm sâu. Mới lại, nàng có gia đình rồi, chả ai dại đi bật diêm bung nắp kiểm tra xăng.

Mình cũng iêu vội được một cô. Hè cũng dẫn về nhà chơi ít bữa. Cô ấy dòng tiểu thư thế phiệt, đẹp như mai đào chốn sinh ra. Lại còn văn chương chữ nghĩa, có thơ đăng báo từ nứt mắt, có truyện đài đọc từ lúc dậy thì, bản thảo văn phẩm cô nhét đầy hai va li nặng. Cả nhà ai cũng thích, mặc dù cô không biết tút cọng rau ngót, tráng quả trứng hành hoa. Có hề chi khi cô duyên dáng, lãng mạn và tài năng đến thế.

Đưa cô ấy đến nhà nàng chơi. Khoe thì ít nhưng ngấm ngầm trả thù thì nhiều. Đấy, không nàng mình ối cô khác ngon hơn. Chưa kể cô í đẹp chẳng thua kém nàng, lại còn văn thơ lai láng. Chứ ai như nàng, tí tuổi thôi mà một nách hai con, học ngắn ở nhà trông tạp hóa. Chồng lắm tiền và hẳn nhiên oai oách nhưng ăn thua chó gì, già cả và xấu xí đớn đau.

Iêu vội nên chia tay nhau cũng vội. Hay nói đúng hơn mình iêu cốt khoe mẽ và trả thù. Mà nếu có thật thà đi nữa thì sớm muộn cũng chia tay. Người đâu mà cả ngày lơ lửng chín tầng mây. Nói thì như thi, thở thì như thơ, tranh cãi tí đọc văn để chửi. Ý tứ tài tình, thâm nghĩa sâu xa. Thế thì chịu thế đếch nào được?

Ra trường về quê ăn vạ mẹ, vác mặt sang thăm nàng. Khiếp chưa, lại sắp đứa thứ ba. Nhẽ ở nhà chỉ ăn với đẻ. Phải tội, cứ mỗi lần sinh nở, nàng lại rạng rỡ thêm ra. Có khi thế nên tích cực?

Nàng hỏi mình tâm í, ở lại quê hay ra chốn thị thành. Không quên nhắc chuyện cô người iêu dạo gặp. Mình bảo chưa tính gì. Còn người iêu thì đã chia tay. Tha thiết gì với cái tình cóc nhái mang trái tim chuột chù. Định bóng gió chuyện ái tình tha thiết, rằng anh chỉ có mỗi em thôi thì chồng nàng đã xịch xe đầu ngõ. Chán cái thằng này thế chứ lị, chỉ được cái phá đám là không ai bằng. Nhẽ mình phải câm nín thiên thu?

Toan lủi đi như cuốc nhưng thằng chồng nàng giữ rịt, rằng chẳng mấy khi, xơi anh chén rượu. Đéo mẹ thằng này hào hoa hay quân tử tàu? Mình mà cút đi hóa đớn hèn và không trinh bạch. Thì ngồi!

Thằng chồng nàng gợi, nếu không chê quê hương xứ sở thì vào cơ quan nó làm. Nó giới thiệu và đỡ đần mọi nhẽ, một phát lên tiên. Mẹ cái thời ghế ít đít nhiều, người khôn của khó, sướng nào bằng. Nàng vào hùa nói rằng rất tốt, quý mến nhau mới ưu ái ân cần. Phân vân tợn! Nhưng hãy hượm, rách đít thôi nhưng lại thích đu quay.

Mãi chả xin được việc. Mẹ già nhìn con dại ngao ngán. Bầy em mất hoa tiêu ra ngẩn vào ngơ. Toan xin mớ tiền còm xuôi Nam tìm cơ hội thì vợ chồng nàng sang chơi. Thằng chồng chìa cái quyết định đóng dấu mộc đỏ tươi. Mẹ kiếp...

Ngày nàng sinh đứa thứ ba thì mình đã làm viên chức sở to được bốn tháng, giúp việc trực tiếp cho thằng chồng .......

Không có nhận xét nào: