Trang

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

Cây Thầu đâu tuổi thơ tôi

Bài liên quan: Tet Holyday - 2 
Bài liên quan: Tuổi thơ tôi

Phương Hoa, 8/2/2012.
Đồng lúa Kỳ Giang (ảnh sưu tầm)
Kỳ Giang là quê tôi, ngoại ở Hoàng Giang, nội ở Tân Phong, cách nhau chỉ một cánh đồng. Chắc thủa xưa thầy u tôi cũng “ Bữa thì anh tới bữa em sang” như bài thơ “Núi Đôi” của Vũ Cao vậy. Mẹ tôi thoát li sớm, nên tuổi thơ tôi gắn liền với quê nội. Ông bà tôi có một trang trại khá rộng ở ngay cạnh đập Cổ Rò, dưới chân rú Sau. Xem mấy bức ảnh xuân của Rượu cái, tôi nhớ chao ôi cây thầu đâu tuổi thơ tôi,  cụ nằm ngay cổng vào, cũng khá nhiều năm tuổi.

Thân cụ bị lũ lau nhau chúng tôi cạo vỏ, khắc tên tuổi vào cây, kiểu như : “Văn Phương vi quân Ngọc Khịnh vi thần” (???) với mơ ước hoang đường một ngày nào mình sẽ dựng cờ khởi nghĩa dưới rú Sau mà đi bình thiên hạ. Mùa hè, chúng tôi ngồi dưới tán cây rợp bóng mát để chơi trò ăn quan, đánh búng. Khi cây thầu đâu ra quả, từng chùm treo lủng lẳng, chúng tôi hái xuống ném nhau. Tôi người nhỏ bé, chẳng ném được ai, toàn phải về ném vào đầu đứa em gái cho nó khóc nhè. Nhớ nhất là những trưa hè, tôi leo tít lên cao ngóng bà đi chợ về từ đầu làng, thỉnh thoảng lại reo lên : “bà về, bà về…” để lừa mấy đứa em con O chạy ùa ra mong tấm bánh.

Từ cổng trại có con đường nhỏ, uốn quanh, vòng theo chân rú Sau ra Kỳ Xuân. Thủa ấy ông tôi bảo bên kia rú Sau là biển. Tôi nghe mà lòng cứ mơ về một tảng đá nhỏ, xung quanh sóng vỗ, nơi mà những con thiên nga anh của nàng công chúa dệt tầm gai trú chân khi bay ngang qua biển, hay nơi có dải cát vàng vương áo lông ngỗng, thấm giọt máu đào lầm lỡ của nàng Mỵ Châu…

Trái & hoa Thầu đâu
Lớn hơn nữa, khi tháng ba về, hoa nở, từng cánh hoa tím rơi trong mưa xuân, lòng tôi rạo rực thủa yêu đầu với :”Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay, hoa xoan lớp lợp rụng vơi đầy”, hay “ Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng, Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi; Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng, Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời”. Tôi nhớ có lần giữa kỳ thi, giận nàng, lòng nát tan, tôi bỏ về quê, ngồi dưới gốc cụ thầu đâu già, miết bàn tay vào những vết khắc dại khờ, nghe tiếng gió vi vu thổi, tiếng chim “tù rục, tù rục …” trên rú Sau, tiếng róc rách con suối bên nhà… thấy cuộc sống còn đẹp và đáng yêu quá, lòng tĩnh tâm, khoác ba lô ra …thi lại.

Mấy năm tôi không về. Ông bà tôi đã già, vào thị trấn ở cùng con cháu. Trang trại xưa đã về người khác. Nghe nói họ làm cổng mới to hơn nên đã đốn cây thầu đâu trước ngõ…

Quê mình Tết nay mưa nặng hạt. Mùng bốn tôi về tảo mộ, khói hương bay vào mắt, mưa chảy trên má tôi những giọt dài…

Ghi chú:
Bài viết: Phương Hoa.
Tít bài: Ruoucai đặt từ một trích đoạn trong bài viết.
Hình minh họa: Ruoucai sưu tầm

Thầu đâu tím

9 nhận xét:

Nặc danh nói...

Văn Phương mà làm vua thì Ngọc Thịnh làm tôi cũng sướng quá rồi còn gì, tha hồ TỬU&SẮC...Sao lại phải đổi tên? He he he!!!

Phuong Hoa nói...

Bức ảnh "Cánh đồng lúa Kỳ Giang" mà Rượu cái sưu tầm đúng là cánh đồng quê mình rồi, thấp thoáng nhà máy gạch và ống khói xa xa, người chụp đứng ngay quê ngoại mình đấy.
Cảm ơn nhiều.

Nặc danh nói...

Hoa xoan
Tháng Ba rồi, em có nhớ anh không?
Hoa xoan tím bâng khuâng trời cũng tím
Mưa bụi vương để mắt nhìn ngọt lịm
Rét nàng Bân thương quá, khúc giao mùa

Em có còn nhung nhớ tháng Ba xưa?
Đồng quê mình hai đứa cùng rong ruổi
Thả diều trên đê, tóc em xòa bối rối
Ngẩn ngơ chiều trao thương nhớ trong anh

Mùa gọi mùa hoa tím giữa trời xanh
Hương vẫn thế vẫn nồng nàn quê mẹ
Câu hát gửi tình yêu bao điều mới mẻ
Em đâu rồi sao lại có mình anh?

Tháng Ba ơi, xa xa quá... mong manh
Ngơ ngác cả bờ đê, anh một mình ngóng đợi
Tháng Ba mong chờ để mùa sau em tới
Hai mươi mùa xoan nở mãi trong nhau.

NgocHoa nói...

Hai bài viết của chồng tui rất xúc động. Nhưng từ dạo đi Nam về, tâm hồn chồng tui bay bổng trở lại như ngày xưa, cũng thấy hình bóng "nàng" đấy nhưng chẳng biết "nàng" mô? Tự dưng tui thấy lo lo...

AH nói...

Ngọc Hoa lo chi giống lo bò trắng răng rứa bây hè. Lão Phương thì có "nàng" mô khác nữa mà lo chớ?!

Nặc danh nói...

Tôi thật sự bất ngờ khi đọc hai bài viết của anh Phương. Tôi vốn vẫn biết anh sống tình cảm, chân thành, nồng ấm và giàu tình yêu thương nhưng khi đọc hai bài viết đó tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng bởi anh chàng sinh viên xây dựng thời xưa ấy vốn chỉ gần với những vật liệu xây dựng khô khan, những gạch đá, cát sỏi, … lại có thể có một tâm hồn và một trái tim đáng yêu đến thế. Thật sự ngưỡng mộ lắm và cũng chúc mừng cho cô bạn thân của tôi đã có được một người chồng giàu tình cảm và biết trân trọng tình yêu biết bao nhiêu.

Cù Rờ Cù Rận nói...

Huhuhuhu... Cưng (Ngọc Hoa)ơi ! Cái thằng ni nó tài hoa lắm lắm, bao lâu nay chỉ cứ âm âm ỷ ỷ, vô miền Nam phát ăn phải bánh tráng Trảng Bàng nên mới bay bay bổng bổng như vậy.
Phải canh cho kỹ nhé, nếu bay bổng thường xuyên thì ko sao nhưng lâu lâu tỉnh giấc phát kiểu như núi lửa phún xuất thì phải coi chừng đó cưng ơi. Có vấn đề đấy, nguy hiểm đấy cưng ạ !...

Nặc danh nói...

Theo o thì anh Phương nhà ta không phải ăn bánh tráng Trảng Bàng mà bay bổng mô. Dứt khoát là anh uống phải Rượu Cái rồi. Cha chủ quán uống thường nhật mà còn túy lúy, huống hồ khách vãng lai.
Ả nhà ta cứ yên tâm rung đùi không cần phải canh giữ chi cả, bởi ..."đi mô rồi cũng nhớ về Hà... Tiện" hè.

Cù Rờ Cù Rận nói...

Ả ni uống say trước khi chồng uống thì có. Lúc đó thì cứ gọi là một bước lên tiên nha...