Trang

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Tất thúi, dép rách trong ngày lễ Tình Nhân

Ba, 13/1/2012

Nhớ hồi ba còn đi học cấp III, nhiều bữa lên lớp nổi hứng hoặc muốn thay đổi không khí khi giảng bài nhiều thầy cô xuất chiêu kể chuyện cười, hát hò, đọc thơ tình cho lũ học trò nghe..... Mấy thầy cô khối tự nhiên thường kể chuyện hài như thầy Nguyên, thầy Việt (Toán) làm cả lớp cười nghiêng ngả...;  có khi còn hát hò ủm củ tỏi như cô Thanh (Sinh) hay hát mấy bài về Quảng Bình quê ta ơi, thầy Viên (Thể dục) hát bài Chiếc nón bài thơ, Tấm áo mẹ vá năm xưa ...
Các thầy cô bên khối xã hội thì vui hơn nhiều bởi đó là sở trường nên các loại kể chuyện, đọc thơ... tiết học nào cũng có. Ví như thầy Ninh (Sử) hay kể chuyện về chúa Giê-su, Tam Quốc với lối kể rất lôi cuốn, hóm hỉnh và truyền cảm y như mục đài phát thanh Bắc Kinh đọc chuyện trước 7g tối vậy.

Nhưng có một người thầy quanh năm chỉ rặt có một chiêu duy nhất đó là đọc thơ, mà lạ ông thầy này cũng chỉ đọc duy nhất một bài thơ và chỉ lúc nào cao hứng lắm mới đọc. Ba năm cấp III đều học ông và cũng nghe ông đọc được năm sáu bận. Chẳng hiểu bài thơ đó có gì đặc biệt với thầy không nhưng quả thực đó là một bài thơ rất hay - bài thơ "Đôi dép" của Nguyễn Trung Kiên. Ba rất khoái bài thơ này một phần cũng vì ông thầy hơi bị đặc biệt. Sau này mỗi lần chuẩn bị dép, giầy đi đâu đó trong dịp gì đó đặc biệt cần phải chỉn chu một tý thì  y như rằng lại nhớ đến bài "Đôi dép" và người thầy kỳ cục đáng kính.

Nhân dịp Lễ Tình Nhân (14/2/2012) nên chép lại và đăng lên đây cho khách khứa của quán Ruoucai đọc và cùng chia sẻ. Chúc bà con hạnh phúc nồng nàn, yêu đương nhắng nhít như đôi dép rách, dép lê này nhé.

ĐÔI DÉP
                (Nguyễn Trung Kiên)

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ

Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia./.
"Đôi dép" hoàn hảo ???

Còn đây là bài thơ khác nhại lại theo bài "Đôi dép" đang được lưu truyền trên giang hồ nhưng Ruoucai không rõ tác giả:

ĐÔI TẤT
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Lá bài thơ kể về ...đôi tất
Khi chân thấy có một mùi ngây ngất
Thì vật tầm thường cũng "bộc phát" thành thơ

Hai đôi tất nho nhỏ màu xanh lơ
Màu cở cây hay màu của điều ước?
Nhưng chắc chắn không bao giờ lộn ngược
Vì mặc vào sẽ phát hiện ra ngay

Chẳng thường xuyên được giặt giũ hàng ngày
Bị sức nặng đôi gót hồng chà đạp
Dấu bốc mùi không đi cùng người khác
Dù chiếc này đẹp hơn hẳn chiếc kia

Nếu một mai một chiếc tất mất đi
Bị chó gặm hay vấn đề nào khác
Mọi thay thế đều trở thành độc ác
Không khác lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai đứa này chỉ là cặp tào lao

Mất em rồi anh sẽ đi tu
Bởi đơn độc sống đâu còn ý nghĩa
Dấu bên cạnh có muôn người thay thế
Thì đêm nằm vẫn sợ dính SI-ĐA

Đôi tất - đôi ta khi rách khi lành
Chẳng thề nguyền nên tha hồ giả dối
Chẳng hứa hẹn chỉ âm thầm phản bội
Nên bình thường nếu chẳng đủ thành đôi 


 Ngay cả khi bắt đầu bốc mùi hôi
Không thể thiếu sáp ngăn mùi khẩn cấp
Bài thơ đầu xin viết về đôi tất
Thật giản dị như mối tình e ấp
Để đêm ngày gắn chặt mãi không thôi

Không thế thiếu nhau trên bước đường đời
Dấu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng anh yêu em ở những điều ngược lại
Tôi mù quáng trong cuộc tình ngang trái
Thỏ gục đầu trước trước phát súng thợ săn

Dấu mai này tôi có chết nhăn răng
Xin kiếp sau vẫn được làm chiếc tất
Dù biết yêu "không còn gì để mất"
Chỉ cần bên cạnh có chiếc thứ hai kia
./.

Nhân dịp Lễ Tình Nhân (14/2/2012) Ruoucai cũng sưu tầm mấy câu này tặng các bạn còn độc thân vui tính chưa thành đôi tất thúi hay dép rách vừa uống rượu vừa ngâm nga trong ngày này nha:

Có một nỗi buồn không đáy thời gian
Có một nỗi buồn không tan trong thời gian không đáy
Đó là nỗi buồn của chiếc giày chân trái
Không tìm được giày chân phải để thành đôi./.


Oh no, no ! Nỏ phải ... một đôi.

1 nhận xét:

Phuong Hoa nói...

Thực ra "Đôi dép" và "Tôi đi tìm cái nửa của tôi" là một "cặp thơ" nổi tiếng trong giang hồ "tình yêu". Rượu cái đã đăng bài “Đôi dép’ và cả khảo dị Va-lung-tung nữa. Nhân ngày lễ Tình nhân, Phương Hoa xin chép tặng các bạn nửa còn lại của "cặp thơ" vậy, đặc biệt những ai vẫn chưa có Nửa của riêng mình. (P/s: Tui và Cù rờ cù rận thì có rồi).


TÔI ĐI TÌM CÁI NỬA CỦA TÔI
Khuyết danh

Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy
Nửa của tôi ơi, em là ai vậy ?
Sao để tôi tìm - Tìm mãi tên em.

Trời dần buông thành phố vào đêm
Sân cỏ đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai?

Tôi đi tìm em vâng tôi đã đi tìm
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nếu không có em tôi đành sống vậy
Không nhặt nửa của ai làm nửa của mình.

Cái na ná Tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đích thực Tình yêu thì chỉ duy có một
Nên nhiều lúc tưởng lầm mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào của mình đâu.

Không phải nửa của mình, chẳng phải nửa của nhau
Thì Thượng Đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai trong tìm nửa của mình.

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm - Tìm tôi như thế
Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau.