Trang

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Gà tre

Hai Khánh, 13/6/2011.
Sáng nay dậy sớm ra xem hai con gà bà Bảy cho thấy nó vẫn ủ ũ chẳng thèm dậy, chán ghê. Mấy bữa trước sáng nào con trống cũng gáy o o o nghe thiệt đã.
Đầu giờ sáng lướt mạng thấy bà con xì-phố xuống đường ngày hôm qua cũng xìu hơn chủ nhật hôm rồi . Không biết xìu cỡ nào nhưng cứ nghĩ cảnh hai con gà tre sáng nay thì đúng là nẫu cả ruột gan. Bà Bảy cho cặp gà tre (cặp gà này thuần Việt 100% không lai  Thái hay Tàu) cách đây đã ba tuần mà ba chưa tìm được cái chuồng ưng ý cho nó, cứ nhốt riết trong cái thùng cát-tông nên chiều qua thả nó ra đến sáng nay nó chẳng buồn đứng dậy nữa. Không đứng dậy đã đành mắt nó cũng không thèm mở ra. Cái loài động vật hai chân chuyên mổ như gà mổ, gáy như gà gáy mà bây giờ không thèm gáy, không thèm đứng dậy và cũng chẳng buồn mở mắt ra nhìn đời nữa thì không biết phải gọi là cái giống gì đây. 
Ngày xưa Trạng Quỳnh với một cây roi đã luyện được mèo chỉ  toàn ăn rau và không bao giờ ăn thịt nghe đã ghê gớm lắm và đã thành giai thoại. Chuyện này giờ nhỏ như con thỏ vì ba chả cần đánh đập gì cả chỉ cần cho mày vào một cái thùng giấy ba tuần thế là  chàng trống tre hùng dũng, cường tráng kia thành anh gà rù không nghe không thấy và chẳng cần thiến cũng tắt gáy luôn .
Tự hiểu ra rằng một khi con người cố tình tác động trái với quy luật phát triển tự nhiên nó sẽ làm méo mó mọi thứ kể cả bản năng sinh tồn cơ bản nhất. Không biết có đúng không ta?
Ngày đầu tuần mà kể chuyện chán phè vậy không biết. Bà con đọc mấy bài thơ đang "hot" cho  khí thế lên chút nhé.

TỔ QUỐC NHÌN TỪ BIỂN
                                                   Thơ: Nguyễn Việt Chiến
Bấm vào cái đầu lâu để nghe bài thơ đã được NS Quỳnh Hợp phổ nhạc.


Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn 

Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không ?

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân

Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước (*)
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi

(*) Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa
-------------------------------------------------
CHÚNG CON CHIẾN ĐẤU 
CHO NGƯỜI SỐNG MÃI VIỆT NAM ƠI!
                                               Đường Trường Sơn 1964
                                               Bình Thuận 1966

                                               Nam Hà

Đất nước
Bốn nghìn năm không nghỉ

Những đạo quân song song cùng lịch sử

Đi suốt thời gian, đi suốt không gian

Sừng sững dưới trời anh dũng hiên ngang


Đất nước

Của những câu chuyện đều làm ta rưng rưng nước mắt

Đã trở thành những bài ca không bao giờ tắt

Trên mỗi con đường, mỗi thôn xóm ta qua

Từ non ngàn cho tới biển xa


Đất nước

Của thơ ca

Của bốn mùa hoa nở

Đoc trang Kiều tưởng câu hát dân gian

Nghe xôn xao trong gió nội mây ngàn


Đất nước

Của những dòng sông

Gọi tên nghe mát rượi tâm hồn

Ngọt lịm, những giọng hò xứ sở

Trong sáng như trời xanh, mượt mà như nhưng lụa


Đất nước

Của những người mẹ

Mặc áo thay vai

Hạt lúa củ khoai

Bền bỉ nuôi chồng, nuôi con chiến đấu


Đất nước

Của những người con gái con trai

Đẹp như hoa hồng, cứng hơn sắt thép

Xa nhau không hề rơi nước mắt

Nước mắt để dành cho ngày gặp mặt

….


Đất nước

Ta hát mãi bài ca đất nước

Cho tuổi thanh xuân sáng bừng lên như ngọc

Cho mắt ta nhìn tận cùng trời

Và cho chân ta đi tới cuối đất

Ôi tổ quốc mà ta yêu quý nhất

Chúng con chiến đấu cho người sống mãi

Việt Nam ơi!


Không có nhận xét nào: