Ba viết, ngày 27/6/2011
Bữa qua đóng mấy thùng măng cụt gửi về quê cho bà con Hà Tiện, đến hồi ghi địa chỉ Ả Phương ghi tùm lum nhìn rối cả mắt, đang ghi tên ông lại chuyển sang số điện thoại rồi lại ghi tiếp địa chỉ chợ Voi ... Chắc ả ni ám ảnh cái bài hát "mời anh về Hà Tĩnh" trong một lần vừa say vừa sáng tác của ông nhạc sỹ Trần Hoàn nên mới ghi lung tung lung ta vậy. Mấy thùng măng cụt mà về đến đúng địa chỉ thì không nói chứ lỡ mà thất lạc đâu đó thì ông nội ca bài ca con cá cho mà biết.
Mà lạ không biết về già ông nội mới cẩn thận ba cái vụ giấy tờ , sổ sách hay là từ hồi cha sinh mẹ đẻ ông đã như rứa rồi. Ba còn nhớ mấy anh em ba sinh ngày nào, giờ nào ông đều ghi vào sổ cả không sót đứa nào. Nhưng cũng hơi kỳ cục kẹo là từ nhỏ đến lớn ông chẳng tổ chức sinh nhật cho đứa nào cả, ba vẫn thường nghĩ chắc ông quên. Đôi khi buồn buồn thì lại nghĩ có khi bà quên thật nhưng người như ông không thể quên được, vậy khả năng còn lại chỉ có thể là ông ... cố tình quên hehe... .
Giấy tờ gì liên quan đến ông ông đều giữ gìn rất cẩn thận nhưng đôi lúc cũng mắc cười vì quá cẩn thận mà mỗi lần đi đâu ông cũng tìm nhắng lên vì không biết cất ở đâu nữa. Nhớ dạo nọ ông về Hà Tiện rồi mới hay giấy tờ còn ở trong này, ông khủng bố điện thoại liên tục nói ba tìm cho bằng được rồi gửi về cho ông nhưng khổ nỗi ba quên riết đâm ra ông giận tính nghỉ chơi với ba luôn. Hihi.
Ông Bà nội Hai Khánh, chụp như du.lịch ở Tây |
Mà lạ không biết về già ông nội mới cẩn thận ba cái vụ giấy tờ , sổ sách hay là từ hồi cha sinh mẹ đẻ ông đã như rứa rồi. Ba còn nhớ mấy anh em ba sinh ngày nào, giờ nào ông đều ghi vào sổ cả không sót đứa nào. Nhưng cũng hơi kỳ cục kẹo là từ nhỏ đến lớn ông chẳng tổ chức sinh nhật cho đứa nào cả, ba vẫn thường nghĩ chắc ông quên. Đôi khi buồn buồn thì lại nghĩ có khi bà quên thật nhưng người như ông không thể quên được, vậy khả năng còn lại chỉ có thể là ông ... cố tình quên hehe... .
Giấy tờ gì liên quan đến ông ông đều giữ gìn rất cẩn thận nhưng đôi lúc cũng mắc cười vì quá cẩn thận mà mỗi lần đi đâu ông cũng tìm nhắng lên vì không biết cất ở đâu nữa. Nhớ dạo nọ ông về Hà Tiện rồi mới hay giấy tờ còn ở trong này, ông khủng bố điện thoại liên tục nói ba tìm cho bằng được rồi gửi về cho ông nhưng khổ nỗi ba quên riết đâm ra ông giận tính nghỉ chơi với ba luôn. Hihi.
Hồi ông bị bênh hở van tim ngày nào cũng phải uống thuốc, mỗi lần uống ông lại lấy quyển tập ô ly của học sinh để nghi chép uống vào lúc mấy giờ, uống bao nhiêu loại mỗi loại mấy viên, uống trước hay sau khi ăn mấy phút, tình trạng sức khỏe lúc uống thuốc ra sao... vv. Thấy ông ghi quá chi là tỷ mỷ ba rất ngạc nhiên nên hỏi thì ông bảo để lỡ có trục trặc gì bây cứ mở sổ này ra là biết a răng mà liệu. Ba nghe mà sởn cả tóc gáy không giám hỏi gì thêm.
Mỗi lần đi đâu xa nhà ông cũng ghi tên, địa chỉ, số điện thoại của người quen ra tờ giấy A4 và luôn mang theo mình. Nhưng bù lại bà nội thì chẳng quan tâm lắm ba cái vụ này, ai muốn đưa đi thì đi không đưa thì thôi. Điện thoại của bà ai muốn gọi thì gọi chẳng mấy khi bà gọi cho ai (đâu có nhớ số đâu mà gọi) , có khi điện thoại gọi bà cũng chẳng thèm nghe (chắc thấy số lạ nên không bắt - VIP mà). Hây zaa ..! Âu cũng là do ông giời có mắt làm cái phép tính bù trừ cho nó công bằng.
Năm rồi ba kêu hai ông bà làm cái hộ chiếu để bữa nào quởn ba đưa đi du lịch nước ngoài cho biết ta biết người vậy mà cả năm nay chưa có làm được. Hỏi ra thì cũng tại bà vì cái chứng minh nhân dân của bà đã quá hạn cả chục năm nay rùi nên muốn làm hộ chiếu thì phải làm CMND trước, muốn làm CMND mới thì phải là đơn xin cấp lại, chụp hình, xác nhận... , dài dòng vô cùng. Không biết hai ông bà khi nào mới làm được hộ chiếu để xuất ngoại đi du lịch mà làm rồi lúc đó ba có tiền để đi liền luôn hay không thì không biết. Nhưng có cái này thì ba biết là nếu chậm ... chậm quá người ta sẽ miễn hộ chiếu và cho đi du lịch miễn phí (bên kia thế giới) luôn. Thủi thui cái mồm ba nói bậy... keke.
Bài đọc thêm:
ĐI MỘT VÒNG ĐỜI …
Nguyễn Ngọc Tư.
Một bữa tự dưng hứa thưởng cho mình một chuyến du lịch nước ngoài (thí dụ như… Campuchia) khi xong cuốn sách. Đi hỏi thủ tục làm passport, anh công an rút ra cái hồ sơ, sực nhớ quên mang tiền, bèn nói, thôi, để tôi... suy nghĩ cái đã. Chạy về nhà lấy tiền, quay lại, anh công an nhận ra mình có lần phỏng vấn anh (một cây văn nghệ phong trào), anh tặng luôn bộ hồ sơ (sao không chịu nói sớm). Hỏi thủ tục, anh nói dễ ợt hà, vầy nghen, về cơ quan, làm cái đơn trình lãnh đạo, lãnh đạo chấp thuận thì ra quyết định chuyển qua Sở ngoại vụ và du lịch, Sở này sẽ bán cho bộ hồ sơ, sau khi xét duyệt xong thì trình Uỷ ban nhân dân tỉnh ký, xong đem qua chỗ Phòng Quản lý xuất nhập cảnh, Phòng sẽ chuyển hồ sơ đi Sài Gòn, mỗi tuần một lần. Dễ ẹt, nghe mà muốn chóng mặt. Anh còn dặn thêm, chụp ảnh, thì phải lòi hai cái vành tai ra như vầy nè (anh chỉ vào hình mẫu trên bàn làm việc). Giấy chứng minh nhân dân đừng có cũ quá, nhất là hình phải giống người.
Nhưng cái giấy của mình cũ mèm rồi, nhăn nheo móp méo, hình thì xấu đau xấu đớn, cái hồi mười tám tuổi xấu dã man, chẳng giống mình bây giờ tí nào. Sực nhớ có người anh họ (cũng) trong ngành công an làm chứng minh nhân dân, ghé qua anh, anh viết giùm cho lá đơn có tên gọi là “Đơn xin đổi giấy chứng minh nhân dân”, xong anh phát hiện ra giấy cũ, cả hộ khẩu không hề có ngày tháng sinh, chỉ ghi gọn lỏn, sinh năm 1976 (lại không hiểu, mình tuổi Rắn, phải là năm 1977 chứ). Anh nói bên phòng Quản lý xuất nhập cảnh họ không chịu đâu. Mà Giấy khai sinh đâu rồi ?
Đâu có biết nè. Hồi nhỏ tới giờ không có khái niệm giấy khai sinh, ngày sinh càng mù mịt hơn nữa. Má không nhớ, má nói, in hình như là bữa đó sáng trăng. Hồ sơ học sinh thì bị thất lạc lâu rồi, vì nghỉ học nửa chừng, nhà trường giận hay sao mà bỏ luôn. Ông anh công an nói, thôi, đi vô trong xã làm giấy khai sinh đi, trước sau gì người ta cũng đòi.
Mình chạy vào xã A đang quản lý hộ khẩu mình. Anh cán bộ hộ tịch kêu trời, anh kêu về nguyên quán xã T, huyện Đ, nhờ ở đó họ xác nhận. Mình cãi, nguyên quán là ông bà ông vãi tôi ở đó, họ có biết tôi là ai đâu mà xác nhận. Thôi xin cho tôi về xã X, quê ngoại tôi, chỗ mà trong hộ khẩu ghi là nơi sinh đi, chỗ này gần.
Mình chạy vào xã X, quên mất, xã X tách địa giới hành chính ra làm hai xã X và Y rồi. Nhưng mình lủi đại vô xã Y, vì tiện đường và vì nhà ngoại mình ở đó, quá hợp lý. Mấy anh ở đây nhận ra mình hay xuất hiện trên… ti vi, một năm hai lần, truyền hình trực tiếp, nên tươi cười xác nhận cho mấy chữ “Chị Hà Há Ha không có hồ sơ hộ tịch lưu tại xã Y (xưa là X)”. Ký tên. Đóng dấu. Mình chạy ngược về A, gặp lại anh “người xưa” đã ba giờ đồng hồ không gặp, anh cán bộ hộ tịch buồn bã, “phải cái xã Y ghi là “đã thất lạc hồ sơ” thì hay biết bao nhiêu. Bây giờ không đâu dính đâu, bời rời như cơm nguội. Mình năn nỉ, (chứ lúc sáng còn “kênh” lắm), “thôi, anh làm ơn mắt nhắm mắt mở giùm”. Anh còn buồn hơn, “tui mở hai con còn không thấy”. Nhưng thôi, anh lúi húi ghi giấy hẹn, mai chị quay lại.
Đó là tất cả của ngày.
Hôm sau chạy tới A chờ lấy giấy khai sinh, anh cán bộ xã phải làm đi làm lại vì lần đầu không có ngày tháng sinh, mình nhăn nhó, “làm ơn thì làm ơn cho trót…”. Anh lại buồn, sao chị nói không biết ngày tháng sinh. Mình ghi vội ngày 15 tháng 8, vì chợt nghĩ bữa đó chắc… trăng sáng. Cầm cái giấy trong tay, bỗng dưng xao động vì cái ngày sinh vừa bâng quơ sáng tác ra kia.
Chợt nhớ, mình bỏ quên mình lâu quá. Nửa đời rồi, mình không biết sinh nhật là gì. Nửa đời quên nghĩ mình có gì, mình còn gì.
Chiều nay thì cầm được cái giấy chứng minh nhân dân mới (có ngày sinh). Chiều nay thì làm cái đơn xin làm passport (chỉnh sửa lần thứ ba) dâng lên Ban lãnh đạo. Chiều nay đi chụp ảnh. Vô tiệm thứ nhất, khi lấy hình mới hay mình không lòi… vành tai. Ghé tiệm thứ hai, cái mặt rất… khùng. Nhưng thôi, kệ, miễn có lỗ tai là ok.
Sực nhớ, mình có… vành tai. Bấy lâu nay nó nằm… sau tóc. Nhận lại những thứ thuộc về mình mà ngơ ngác nửa đời người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét