Theo: Huynh đệ ký.
Albert Einstein |
Thế quái nào mà mình lại có hội chứng của thần đồng. Bác sỹ bảo, nếu mình chịu khó và phát huy hết thế mạnh trong đầu mình, một ngày kia mình có thể đoạt giải Nobel. Nghe ngon lành quá! Bảo tàng Nobel ở gần nhà, mình đã đến rồi. Trong đó có ảnh của một ông luật sư Việt Nam từng đoạt giải. Toàn những người giỏi nhất của những người giỏi nhất mới được trao giải. Hội đồng xét giải thưởng vốn nằm ở trường của bố. Mình hỏi bố xem liệu bố có thể được giải Nobel không. Bố bảo bố cũng ao ước đấy tuy nhiên để biến ao ước đấy thành hiện thực thì cũng khó như là đi bộ từ nhà mình đến... mặt trăng. Tóm lại là đầu óc mình cũng được, chạy hết công suất có thể cũng được cái giải Nobel nhưng làm sao cho nó chạy hết công suất mà lại không để xảy ra những sự cố thì lại là chuyện khác.
Mình chỉ là một thằng học sinh lớp 2 thích học toán và đang học vượt vài lớp. Nhưng đi học thì không ai được chọn học toàn thứ mình thích mà phải học mọi thứ. Những thứ mình không thích thì hầu như mình không học hành được mấy. Đọc thì rất là đau đầu. Viết thì mỏi tay. Luyện tập về EQ thì ngớ ngẩn, mệt người. Thể dục thì mình ghét tắm. Nói chung, chỉ có môn toán làthú vị. Nhưng dạo này cô chẳng còn gì để dạy mình. Một mình mình làm một kiểu bài. Có bàn tán với thằng bên cạnh nó cũng không hiểu. Cô thì cứ giao hết bài này đến bài khác rồi lại bận đi dạy những đứa khác. Mình cứ hì hục học một mình. Thật là buồn chán! Ngồi trong lớp thật khó tập trung. Mọi tiếng động đều làm mình thấy phiền quá thể. Mắt mình nhìn vào vở nhưng tai trái của mình nghe 2 đứa cùng bàn nói chuyện. Tai phải mình dỏng lên nghe cô giáo đang nói gì đó ở tít đằng kia. Bất thình lình, ngoài sân có tiếng bước đi, đầu óc mình lại bị hút ra bên ngoài cửa sổ lớp học. Thật là khó tập trung quá đi. Mình đang đến chỗ nào trong vở rồi ấy nhỉ. OBS! Thằng J nói thế là trật lấc rồi. Còn tiếng bút chì của thằng V thì cứ kêu kin kít trên giấy, đến là ghét. Cô C đang nói gì với đứa khác thế kia? Bên ngoài cửa sổ lại có một cơn gió xoáy đám lá khô xoay như cài vòi rồng. Ơ hơ, thế là mình lại quên mất mình đang làm đến chỗ nào.
Anh Kiki đi học rất là giỏi, anh ấy giỏi hơn các bạn trong lớp về toán. Tất cả các môn khác anh ấy cũng giỏi nhưng thỉnh thoảng anh ấy lại hỏi những câu ngớ ngẩn kiểu như làm sao con với tới cái hộp cao tít trên kia. Trong khi mình chẳng giỏi môn nào cũng biết là chỉ cần bắc ghế lên là với được. Cuộc sống của anh ấy rất xịn. Anh ấy được đi BS rất nhiều lần. Em cũng rất thích BS vì lần nào đến đấy cũng được thưởng sticker, thậm chí huy hiệu, bóng bay hoặc là bàn chải đánh răng (nếu em đi nha sỹ). Anh Kiki làm bài kiểm tra gì đó mà ai cũng khen là rất giỏi. Một số thứ anh ấy giỏi bằng các anh chị lớn sắp vào đại học, còn thì anh ấy giỏi bằng những người lớp 4-5. Cũng có những thứ anh ấy chỉ giỏi bằng em thôi. Nhưng mà như thế cũng rất là giỏi rồi vì em thấy em rất giỏi đấy. Bố mẹ thì hơi lo lắng (có lẽ vì thấy anh ấy giỏi quá nên phát lo lắng cả lên). Mẹ bảo, anh Kiki chỉ hơi kém tập trung, cần được giúp đỡ để tập trung hơn. Cái đấy thì em giúp được. Em có thể nói liên tục: Kiki tập trung đeeee, tập trung vào, tập trung hơn nữa... Lạ, càng nói anh ấy càng cáu điên lên, chẳng nghĩ ngợi, tập trung được gì. Đôi khi anh ấy không thể hiểu được cảm xúc của người khác. Cái đấy thì phải học nhiều đấy Kiki ạ. Em hả, không cần học, tự nhiên biết. Nếu anh khó khăn, em sẽ mách nước cho anh. Này nhé, nếu em khóc toán loạn thế này tức là em giận dữ. Nếu em về phòng em, vào giường em rồi úp mặt vào gối khóc tấm tức tức là em buồn tủi. Nếu nước mắt em trào ra tứ phía thế này tức là em rất buồn. Nếu em cười mà vẫn có nước mắt vòng quanh tức là em vừa buồn xong nhưng có chuyện gì đó hơi buồn cười thì em cười, sau đó em lại có thể khóc tiếp. Nếu đầu tiên em khóc lặng đi không thành tiếng rồi mới có tiếng khóc thì đó là em bị sao đó rất là đau. Nếu em khóc to dần tức là em cần sự chú ý... Đại thể là thế.
Haizzzzzzzz, chỉ có khóc thôi mà làm sao lắm chuyện thế. Thực ra bố bảo anh chẳng bị sao cả. Chẳng có thằng con trai nào hiểu được cảm xúc của con gái, nhất là trong chuyện khóc. Cho dù là em khóc nhiều hay khóc ít, to hay nhỏ, dài hay ngắn, trước mặt hay sau lưng anh thì đó cũng chỉ là khóc thôi. Khi em khóc, mặt em rất buồn cười. Nó làm anh thấy rất nhộn. Vì thế anh thỉnh thoảng trêu cho em khóc. Mẹ bảo thế là có vấn đề về việc hiểu cảm xúc của người khác. Vậy chứ bố cứ thấy mẹ buồn là xoắn tít lên, như thế thì là hiểu cảm xúc của người khác chắc. Rõ ràng khi mẹ bảo "để cho tôi yên" thì bố cứ ngồi xán vào. Nếu nói thế là có vấn đề thì không ai khác chính là bố có vấn đề. Tất nhiên để hiểu người khác thực sự nghĩ gì cũng cần phải học chứ. Ví dụ, lần đầu khi mẹ nói slang "mặc mẹ tôi!!" thì mình nghĩ là "hãy để bà ngoại được yên!". Bây giờ khi mẹ đã giải thích đó là slang, là nói bậy, không nên nói thế thì mình đã hiểu "mặc mẹ tôi" tức là "để tôi được yên". Những kiểu nói như thế thì phải được học chứ ai mà hiểu được. Tất nhiên là có thể mình phải học nhiều hơn người khác vì mình thấy mấy cái thứ "ý tại ngôn ngoại" đó khó nhằn quá.
Anh Kiki thật là đáng thương. Anh ấy thấy ở trường thật chán mà vẫn phải đến trường. Chẳng bù cho em, mỗi ngày là một ngày vui. Anh bảo có gì vui đâu, vẫn bạn ấy, cô ấy, trò chơi ấy, sách vở ấy, đồ đạc ấy, chẳng có gì mới cả. Em thì thấy mỗi ngày lại có một thứ hay ho ở chính cô giáo cũ, bè bạn cũ, đồ chơi cũ. Hôm nay ở trường em có một món ăn mới. Hôm nay em trò chuyện với mẹ của một bạn trong lớp. Hôm nay em đi đổ thức ăn thừa vào thùng compost. Hôm nay tuyết tan. Hôm nay có một bông hoa nở trong vườn. Hôm nay có bạn đánh rắm trong bữa trưa... Thế giới có bao nhiêu điều kỳ lạ ngày hôm nay. Vì thế em thấy bị đi học như anh Kiki thật là tội. Với lại, em cũng chóng quên. Về đến nhà với me là em quên tiệt còn anh Kiki thì cứ mãi nhớ các thứ trong đầu. Chắc vì thế mà anh ấy mệt.
Làm một thần đồng thật khó. Mọi ý nghĩ chen chúc trong đầu. Mình ghi nhận mọi thứ nhưng sắp xếp, xài những thứ đó làm sao thật khó. Bố bảo, như là máy tính ấy, bộ nhớ thì to đến đâu cũng được mà bộ vi xử lý thì có giới hạn nên nó chạy cũng ỳ ạch thôi. Mình không muốn làm thần đồng nữa. Cứ ngớ ngẩn, chẳng biết 2+3 là mấy như em Sue nhưng lúc nào cũng vui sướng chẳng hơn làm thần đồng nhức đầu à. Mình buồn rầu bảo với mẹ: Mẹ ơi, còn không cần được giải Nobel đâu mẹ ạ. Để được giải Nobel nhọc lắm. Con chỉ muốn làm một đứa trẻ con bình thường. Có vẻ như mẹ rất thông cảm với nỗi niềm của mình. Mẹ ôm mình bảo mẹ chẳng cần giải Nobel của mình, chỉ cần mình thấy cuộc sống vui vẻ là được.
OK bây giờ mình lại phải chọn giữa sống vui vẻ và giải Nobel. Chưa biết cái nào khó hơn nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét