Trang

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Thơ thẩn

       Sóng Xanh gửi bài  này hôm  23/06/2011 nhưng lu bu quá giờ mới up lên được. Nhưng quả thực tui cũng không rành cái ông Lê Đạt này lắm, chỉ biết nhiều về Trần Dần, Phùng Quán, Nguyễn Hữu Đang , ... thôi. Mà thui bận tâm chi nhiều, cứ cù rờ cù rận về những chuyện kiểu như Văn nhân Giai phẩm có khi chẳng còn nghĩ được đến thơ nữa mà lại thành thẩn mất. Bà con đọc và cảm nhận riêng vậy.

        Sóng Xanh, 23/11/2011.

       Trời như chiều lòng người. Sau mấy đợt nóng chảy mỡ thì đêm nay trời đổ mưa rào. Ơn Trời cho chúng sinh nơi chảo lửa túi mưa được sống tiếp với thiên hạ. 
       Trong cái mát của cơn mưa đêm hè mà  đất trời mang lại làm ta thêm thương Bài thơ và Tác giả của nó. Có nhiều người  nói : đây là thơ của cụ Lê Đạt. Người cháu nội của Cụ thì nói: Cụ chỉ đọc một lần với các bạn thơ cùng nghe sau đó cất kỹ vào rương, dấu không  cho thằng cháu nội vì nó hay đi khoe với lũ bạn là ông nó có chân trong Hội thơ Giai phẩm. Không biết vì sao mà Cụ phải dấu thơ của mình. Giờ nhớ lại gửi cho RượuCái đọc cho vui...  (Bài thơ không có lời bình)

Đêm mưa lạnh
Gió không có nhà
Những cửa phòng khép lại
Mái nhà ấm biết bao nhiêu,/
Hai bóng người nghiêng nghiêng trên ghế đá
Vũ trụ đêm nay làm của riêng
Một áo che chung
Đôi lòng khép lại
Mái nhà nào ấm bằng
Đôi miệng trẻ gặp nhau
Chớp rạch chân trời lóe sáng.
Ghế đá bỗng rùng mình
Lần đầu tiên trong đời
Bỗng thấy chán cuộc đời làm đá.
Đêm
Ghế đá rủ nhau
Từng đôi
Từng đôi
Khoác tay nhau tâm sự
Đi suốt đêm không ngồi
Cây trút lá gửi tình hôn mặt nước
Mưa gió buồn cũng rủ nhau đi nốt...

Không có nhận xét nào: