Trang

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng

Ruoucai, 6/4/2012.
Hồi nhỏ vẫn cứ hay lấy quyển lưu bút của chị gái ra đọc với niềm thích thú kỳ lạ. Cuốn lưu bút có bìa màu sọc vàng nhạt được bọc ni-lông cẩn thận. Ở ngoài bìa có in hình logo của đoàn thanh niên CS HCM, ở trong được ghi chữ rất đẹp với nhiều loại mực nhưng chủ yếu là mực màu xanh lá cây một màu mực cũng rất lạ vào thời ấy. Mình đã say mê đọc những trang sổ đó vào những ngày hè hừng hực nắng nam khi mình chỉ là một cậu bé khoảng mười ba mười bốn tuổi. Thật không ngờ nhiều bài thơ và bài hát trong đó đã luôn ám ảnh và đi theo những năm tháng buồn vui đời mình. Thi thoảng hứng lên lại đọc vài câu vu vơ chẳng ăn nhập gì với ngữ cảnh nhưng mình vẫn thích thế và vẫn hay đọc thế.

Tối qua trăng rằm, gió mát lại buột mồm đọc mấy câu “ Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng/Tìm không thấy chỉ thấy trời thấy đất/Một mình em trong đêm khuya im lặng/Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng…” Thực ra là “tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng” nhưng mình vẫn cứ hay đọc thành “chỉ thấy trời thấy đất”, từ hồi nhỏ mình đã thích đọc chệch ra vậy rồi. Hồi xưa lúc đi chăn bò, mỗi khi mất bò lại tha thẩn đi tìm mà bò thì đâu có gọi được như gọi gà hay kêu chó để cho nó về nên chỉ im lặng mà đi tìm. Nhiều khi đi mãi, tìm hoài không thấy vẫn chỉ thấy trời và đất. … Hehe, có người sẽ bảo bài thơ tình hay thế mà mình lại nghĩ chuyện lăng nhăng quá nhưng nói thật lúc đó mình còn quá nhỏ nên vẫn nghĩ đi tìm “anh/em” gì đó nó cũng chả khác gì đi tìm con bò lạc của mình nên đổi mấy từ cho nó giống với hoàn cảnh, tâm trạng mình lúc đó “Anh đi tìm trên bán đảo Ban-căng/Tìm không thấy chỉ thấy trời thấy đất …”

Trong cuốn lưu bút bài thơ này vẫn đề tác giả là Onga Becgon và được ghi lại cùng với nhiều bài thơ khác của thi sĩ này như bài “Đừng đụng vào cây mùa lá rụng” nhưng cách đây vài năm tình cơ mình đọc được rằng tác giả bài thơ này không phải là của thi sĩ nổi tiếng Onga mà là của một chàng trai người Việt Nam chính hiệu và đi cùng với bài thơ là một chuyện tình lãng mạn không kém. Nhưng hãy khoan nói về chuyện tình hay xuất xứ của bài thơ này mà hãy đọc và cảm nhận về bài thơ theo cách riêng của mình đã.

Hãy đọc với tâm trạng tha thẩn đi tìm bò lạc nhé…

Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng
 
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng
Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng

Em trèo lên đỉnh núi cao Các-pát
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát!

Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn! Chao ôi, gió làm em phiêu bạt
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền!

Ôi dòng xanh rầm rì sông Đa- nuýp
Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng!

Hỡi trái đất rộng làm chi bao la
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?

Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật
Cõi Niết Bàn có mãi mãi mùa xuân
Đâu trời Tây, đâu xa gần cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân?

Con lạy Chúa Jêsu ban phép lạ
Cho nước Người hết ly biệt, chia phôi
Hai chúng con quỳ trước Người đa tạ
Xin hoà tan làm một, ngàn đời!

Em cầu nguyện. Còn anh anh chẳng biết
Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
Và hôm nay dù tình anh đã hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ...

Vẫn trèo lên đỉnh cao Các-pat
Vẫn theo dòng Đa-nuýp những đêm trăng
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng!

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đi nhậu về trong tình trạng “Ban căng”
Anh thơ thẩn đi tìm con “bò lạc”
Chợt thấy em đứng bên ni cầu Rác
Tay cầm ô, ngoắt ngoắt gọi : “anh ời…”

Tui đọc bài thơ ni và chuyện tình của anh Du học sinh Rumani khá lâu rồi, rất xúc động. Nhưng hôm nay Rượu cái đăng cái entry ni nhiều từ đồng âm khác nghĩa quá, khách quen tếu táo tức cảnh sinh tình, xuất khẩu thành “ba lăng nhăng”, cho quán rượu thêm xôm trò. Giận thì giận mà thương thì thương…He he.

gió và nước nói...

Trời đất! Đi tìm "bò lạc" đàn chứ không phải đi tìm "bò lạc" đâu, đúng là nói nhăng nói cuội, ý tứ lung tung... Ít ra cũng phải cho nó trong sáng như rì:

Anh đi tìm em trên bán đảo Ban Căng
Tìm không thấy chỉ thấy con "bò lạc"
Một mình anh cưỡi "bò" trong đêm vắng
Bóng người bò nhấp nhổm dưới trăng