(Theo Tạp chí Đẹp số đặc biệt 150)
Có những người ta kết bạn được,
mà không yêu được. Có những người yêu được, nhưng chuyện chăn gối không ăn ý.
Có những người hợp ta về chuyện chăn gối, nhưng sau đó chẳng biết nói gì với
nhau. Vậy hôn nhân là gì, phải chăng là tình thế đòi hỏi điều kiện ắt có và đủ
của tình bạn/bạn tình? Phải chăng là tổng hòa của mọi mối quan hệ xã hội - bạn
bè, anh em, cộng sự, người phối ngẫu?
Zeruya Shalev, nữ văn sĩ Do
Thái, viết rằng nhiều lúc người vợ nhìn người chồng ngay sau lúc ân ái hoặc sớm
mai thức giấc, thấy một màu vàng vọt như cát sa mạc, khô khan và chẳng chút
sinh khí. Những đôi vợ chồng, những cặp tình nhân phải thấy cảnh sa mạc “post
coitus” không hiếm, mười người hết chín. Ấy là bởi vì, họ đặt tiêu chuẩn tình
yêu dựa trên chính… tình yêu, dựa trên sự đam mê bột phát và nhất thời mang
tính thể chất, sinh học; họ không chọn lựa người tình trên cơ sở người bạn.
Bạn tình, phải là bạn trước đã.
Người bạn thân nhất.
Ai cũng cho rằng tìm bạn thì dễ,
tìm người yêu khó, nên… ưu tiên tìm người yêu. Hệ quả tất yếu là cái người yêu ấy
không phải là bạn. Tôi thời trẻ đã mắc sai lầm ấy, khi không biết nói gì với người
yêu và bởi thế bao giờ cũng sợ hãi trốn tránh các cuộc hẹn hò cà phê. Người yêu
mà đã thế, khi thành vợ còn khiếp đảm đến đâu.
Bí quyết giữ gìn tình bạn của tôi
là: hết lòng vì bạn, nhưng không can thiệp dòm ngó vào chuyện riêng tư. Không
bao giờ tỏ ra “săn sóc đặc biệt”, không bao giờ hỏi chuyện gia đình vợ con,
không buộc bạn làm theo ý ta, không điều chỉnh mình để giống bạn mà phải chấp
nhận sự khác biệt. Phải chăng ta có thể áp dụng phương pháp trên cho người yêu,
đối đãi với người yêu như bạn? Các cụ dạy rằng vợ chồng phải tương kính như
tân, kính trọng nhau như khách quý, đã là khách quý thì ai lại xâm phạm đời tư
của nhau bao giờ. Đã là khách quý thì dứt khoát không xem trộm nhật ký, đào bới
kỷ vật, không hỏi vặn quá khứ, không áp đặt chủ kiến, không làm mất tự do cá
nhân của người kia. Đã là khách quý thì phải trọng thị, tử tế, ân cần và lịch sự. Lịch sự mọi lúc. Lịch sự cả trong
phòng ngủ.
......
Có những người ta làm bạn được,
mà không yêu được: thì tất nhiên. Đâu nhất thiết phải tìm người yêu trong số những
người bạn. Đâu nhất thiết tình thân nào cũng phải biến thành sự thân mật thể
xác. Lại có những người ta yêu được, mà không làm bạn được: bởi vì họ không
sinh ra để làm bạn ta. Dù họ có thể là bạn tình một chốc một lát, dứt
khoát họ không thể đi với ta một quãng đời dài. Làm sao dài được khi ta không
có điều gì để nói với họ, không có tiếng cười nào dành cho những chuyện kể của
họ, không có lời tán thưởng nào dành cho sự duyên dáng của họ, không có chút
tôn trọng nào bởi lẽ ta coi họ ở dưới tầm của ta?
Thế đứng nam nữ bình quyền không
mấy ý nghĩa ở chỗ đàn bà đi làm kiếm tiền nhiều ngang đàn ông, mà ở chỗ quan trọng
là người đàn ông coi đàn bà ngang tầm họ. Muốn thế, đàn bà phải là người bạn
thân thiết, người bạn mà ta tìm kiếm khó nhọc và muốn giữ gìn suốt đời.
Bạn tình, phải là người bạn thân
nhất.
Chúng ta ngủ bên nhau bảy tiếng mỗi
ngày, nhưng thức cùng nhau suốt quãng thời gian còn lại. Khiếp hãi biết bao nếu
không có gì nói với nhau, không có gì để chia sẻ, không có gì để kể và nghe,
không có điểm gì chung mười bảy tiếng đồng hồ đằng đẵng…
Lời tôi muốn nói với người yêu
tôi bây giờ, không phải là “cảm ơn em đã yêu anh” hay là “cảm ơn em đã ngủ với
anh”. Mà là: "Cảm ơn em đã thức cùng anh".
Thức cùng tôi: thức giấc cùng tôi, nói cười cùng tôi ăn cùng tôi hít thở cùng tôi đau buồn cùng tôi khỏe mạnh cùng
tôi ốm bệnh cùng tôi.
Em là người bạn thân nhất mà anh
có được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét