Trang

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Ngày lam nham


Cù Rờ Cù Rận, 8/12/2011
Sáng lật đật chạy đến kiểm tra trước giờ làm lễ, đến nơi mọi việc đã chuẩn bị hoàn tất chỉ đợi tới giờ G. Quái, đến giờ theo chương trình rồi mà chỉ lác đác vài người tới làm cứ tưởng coi lộn đồng hồ. Ủa! Đâu có sai ta, người ta coi lộn thì có. Có cái này hơi bị lạ là cứ cán bộ càng to thì đến càng đúng giờ, càng nhỏ làng nhàng bao nhiêu thì lại lê la giờ giấc bấy nhiêu. Cũng mừng là các quan còn coi trọng giờ giấc không như bọn lính lác lăng cu nhăng, làm ăn vậy suốt đời làm lính là phải, chán bỏ bố đi được. Chờ dài cả cổ, nghĩ mà chán ngấy cái  phong cách giờ giấc dây thun của các bố quá. 

Nhìn cái rạp che rõ to sắp gần hai trăm ghế ngồi ngay ngắn nhưng chỉ được có vài chục mạng mà buồn ngao ngán. Nghe nói đã hạn chế danh sách dữ lắm, từ cấp tỉnh đến xã phường chỉ gói ghém rồi nhưng cũng phải phát giấy mời tới gấp rưỡi số ghế. Chắc có tính trừ hao nên mới mời nhiều đến vậy. Không biết nếu phát vừa đủ theo số ghế thì đi được bao nhiêu.

Giờ G đến, cô MC mặc bộ áo dài đỏ chót như đuôi con chuồn chuồn ớt trèo lên sân khấu đọc kính thưa các loại kính, giọng cô dài như đuôi chuồn chuồn kim, nghe mà não. Nói là "trèo" vì cái sân khấu nó cao quá, người ngồi dưới cứ phải ngước mỏ lên mới nhìn được.

Cô MC chắc đã thuộc lòng mấy đoạn giới thiệu nên cứ tuồn tuột phần nghi lễ, đến phần chính cô trở nên đĩnh đạc hẳn: “Xin trân trọng kính mời đồng chí …. .”
Đồng chí này lò dò lên sân khấu: “Kính thưa …. Được sự quan tâm của….. . Xin chân thành cám ơn !”
MC: “Xin trân trọng cám ơn đồng chí….. Xin quý vị cho một tràng pháo tay”
Tiếng vỗ tay lốp đốp, lốp đốp ...

MC tiếp tục: “ Xin trân trọng kính mời đồng chí …. .”
Đồng chí này lên, kính cẩn nhìn một lượt xuống dưới rồi đọc: “Kính thưa …. Hôm nay trong không khí vui tươi…… Được sự quan tâm của….. . Xin trân trọng cám ơn !”
MC trèo lên sân khấu: “Xin trân trọng cám ơn đồng chí….. Xin quý vị cho một tràng pháo tay”
Tiếng vỗ tay lẹt đẹt, lẹt đẹt ...

MC tiếp theo chương trình: “ Xin trân trọng kính mời đồng chí …. .”
Đồng chí này lên, nghiêm nghị nhìn xuống dưới một lượt. Cẩn thận đeo cặp kính sáng, nhẹ nhàng rút tờ giấy ra, đồng chí bắt đầu đọc: “Kính thưa …. Hòa trong không khí cả nước thi đua…… Được sự quan tâm của….. . Xin trân trọng cám ơn !”
MC lại trèo lên sân khấu: “Xin trân trọng cám ơn đồng chí….. Xin quý vị cho một tràng pháo tay”
Tiếng vỗ tay lẹt bẹt, lẹt bẹt ...

MC hớn hở: “ Xin trân trọng kính mời đồng chí …. .”
Đồng chí này khoan thai bước lên, lướt nhìn một lượt chả cần giấy tờ gì chặt chém luôn: “Kính thưa …. Hôm nay tôi rất vui mừng…… Được sự quan tâm và ủy quyền của …., tôi xin thay mặt cho…..Tôi đáng giá cao... Tôi đề nghị các đồng chí phải ... . Xin cám ơn các đồng chí !”
MC lụp chụp trèo lên sân khấu: “Xin trân trọng cám ơn đồng chí….. Xin quý vị cho một tràng pháo tay thật lớn ạ…. Vâng xin cám ơn !”
Tiếng vỗ tay rào rào. Cô chuồn chuồn ớt lại tuồn tuột như nước chảy qua cầu “… Xin trân trọng cám ơn… Buổi lễ đến đây là kết thúc, xin cám ơn”

Hết gần buổi sáng ngồi bẻ tay căng tai lên nghe rồi vỗ và vỗ (khi được nhắc) chẳng biết có ngộ ra được điều chi lớn không nhưng thấy vài điều vui vui, hay hay…
 * * *
Trưa, tiệc được tổ chức trong hội trường mênh mông, quan khách các loại có đông hơn hồi sáng và ồn ào phấn chấn hơn bởi phần vì tiếng cười nói vọng qua đập lại trong phòng lớn nghe râm ran, phần vì ăn nhậu bao giờ chả vui. Ngồi chưa nóng chỗ đã bị đập phát bộp vào vai đau điếng:
“- Này chú em! Khỏe chứ.
- Dạ khỏe.Hì hì...
- Lâu không gặp, hai anh em mình mần trăm phần trăm nghen.
- Dạ. Trăm phần trăm anh."
Cả buổi nhậu cứ thế hết bị xoa rồi lại bị đập cả hai vai đau nhừ và đương nhiên vẫn chốt hạ là trăm phần trăm. Không lẽ cứ bị xoa và đập hoài, đi đập lại mấy phát cho có ăn có trả chứ. Tưởng ngon, khi nghĩ đi đập được người ta thì muốn bao nhiêu cũng được ai dè vẫn cứ chốt lại là trăm phần trăm. Không trăm phần trăm là chú không tình nghĩa, chú không coi anh ra gì, chú không được ngồi xuống/không được nói...
Rời bàn tiệc, miệng há như miệng rồng, phun ào ào như rồng phun châu nhả ngọc. Hãi cái khoản xoa xoa, đập đập trăm phần trăm quá.
 * * *
Chiều vật vờ ngoài đường bỗng chuông điện thoại leng-cà-rem. Đầu dây bên kia giọng đứa bạn rầu như bí héo:
“- Mày hả.
- Ừ, sao vậy?
- Chán quá. Trống rỗng.
- Chán ạ. Vậy đi lai rai nói chuyện nha.
- Thôi để bữa khác. Nay chả muốn đi đâu cũng chả muốn làm gì, chỉ muốn ngủ thôi. Hiểu không?
- Hiểu. Nhưng chán vậy mà ngủ được á?
- Được chớ. Không được thì cho mấy viên thuốc ngủ là được liền …
- Ờ. Vậy về ngủ đi, bữa khác lai rai nói chuyện sau vậy .”

Cúp máy xong mà lòng dạ ngổn ngang. Chẳng hiểu cái thằng dở người nay nó có bị sao không. Nghĩ dại lỡ nó chán đến độ quá chán rồi trong lúc quẩn nó lại làm một vốc thuốc ngủ xong chui vào giường trùm chăn thì có mà ngàn thu lá bay. Chắc nó chả dại mà làm thế. Nhưng cũng chưa biết chừng bởi đời không có điều gì là không thể, người tỉnh rồi cũng có hồi điên điên ...

Đang vẩn vơ thì chuông lại reng-cà-rem. Số lạ hoắc nhưng lỡ chạm OK nên đành nghe máy, đầu dây bên kia thánh thót như chim hót:
“ – Anh à ! Lâu khỏe không anh? Gọi cho anh mấy lần mà sao anh không nghe máy?
- Anh khỏe. Tại anh cứ tưởng ai đòi nợ. Năm hết tết đến rồi sợ lắm.
- Anh mà nợ á? Nợ gì vậy, nhiều không?
- Ơ, nợ đầm đìa là đằng khác ấy chứ. Tình, tiền có đủ cả.
- Tội nghiệp anh nhỉ, thế có trả hết được không?
- Sao hết được. Trả hết lấy gì mà sống.
- Anh vui nhỉ. Lo trả hết nợ đi nha, hết thì đến em cho vay, tình tiền đủ cả lo gì. Nhưng chỉ cho vay thôi nha, hihihi…  Thôi em có việc phải đi đây gọi cho anh sau nhé. Bye anh.
- Ừ, Bye em.”

Chả hiểu em nào mà lảnh lót thế không biết, nghe cứ ngây ngất con gà tây. Có khi nào nhầm số không ta, mà kệ, nhầm nhưng vui thế cũng được. Nhớ gọi lại nghe cưng. À không, lúc nào hết tiền anh sẽ gọi cho cưng trước vậy.

 * * *
N nhem lững thững về nhà, phố xá rạo rực đèn hoa, một mùa Noen lại tới. Lòng bâng khuâng ngơ ngẩn chả biết mơ hay buồn. Văng vẳng trong đầu giai điệu bài Hoài Cảm (của NS Cung Tiến) mà sao thấy lòng chơi vơi “sương buồn lắng qua hoàng hôn…”.

Đã lâu lắm rồi chẳng có cái cảm giác rét buốt mùa đông nữa, mùa đông có chăng chỉ là trong miền ký ức. Một mùa đông lạnh lẽo, tê tái, xám xịt không hiện diện ở nơi phương nam nắng ấm này vậy mà sao chiều nay với một tiết trời âm u và hơi se se lạnh lại nhớ mùa đông đến thế. Mùa đông làm cho muôn loài thu mình lại và cố giấu mình trong cái tổ ấm riêng, cực bất đắc dĩ mới bò người ra ngoài thôi. Nhưng chợt nghĩ lỡ đêm đông nào đó lạc mất tổ ấm của mình thì làm sao ta, chắc không lạnh cóng mà chết thì cũng tê cứng cả người.

Mùa đông giá rét chỉ cần đụng nhẹ đã thấy đau hết mình mẩy nói chi đến một vết cứa vào thịt da. Nhưng đó cũng chỉ là cái lạnh bên ngoài dẫu sao vẫn còn chịu đựng được, còn cái lạnh thấu từ trong tim ra thì chịu sao nổi .... Lại lan man nghĩ tới cái giọng bí héo của đứa bạn hồi chiều, chả biết nó ngủ hay chưa nữa.
Vẫn biết rằng mùa đông rồi sẽ qua và mùa xuân nắng ấm lại tới, muôn loài lại chui ra khỏi tổ để tung tăng vui sống nhưng sao cứ vẩn vơ và lòng tự dưng buồn đến thế ...

Ủa mà sao suy tư chả ăn nhập chi với không khí phố xá vậy. Chả hiểu nổi. Đúng là một ngày lam nham lảm nhảm đến mệt nhoài ...

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đôi khi con người ta cần dừng lại..Dừng lại để rồi bước nhanh hơn...

Đôi khi con người ta cần buông tay..Cần cho đi để rồi có nhiều hơn....

Đôi khi con người ta cần khóc.. Khóc thật lớn để rồi cười nhẹ nhàng ...
Đôi khi con người ta cần một mình.. Một mình là để biết có nhau quan trọng như thế nào.. ...

Đừng để nhìn thấy 1 nụ cười rồi mới cười lại. Đừng để đến khi được yêu thương mới yêu thương lại.

Đừng đợi đến khi cô đơn rồi mới nhận thấy giá trị của ai đó!