Cả tuần nay quay như cây đèn cù, đầu óc bung biêng đủ thứ
việc hầm bà lằng… Năm nào cũng vậy, cứ đến nhũng ngày này là chạy cho tướt cả
ra quần mà vẫn không kịp. Chẳng hiểu năm dài tháng rộng thì làm chi cứ để cuối
năm là y như dồn vào để rồi rối như gà mắc tóc không việc nào ra việc nào.
Mệt là thế vậy mà mấy đêm nay không sao ngủ được cứ nằm chập
chà chập chờn mộng mị đủ thứ toàn chuyện đâu đâu. Hồi chiều đọc được cái tin về
phim “Đồi cỏ cháy” nói về chuyện mấy bác sinh viên hồi xưa gác bút nghiên lên đường
ra chiến trận đánh nhau rầm rầm ở Quảng Trị thế là nằm mơ thấy mình cũng đang
cầm súng bắn bùm bùm, khói lửa mịt mù, mùi cỏ cháy khét lẹt... . Mình cùng đồng
đội bì bõm vượt sông rồi bất ngờ anh dũng xung phong tiến lên, bên quân địch nó
bắn kinh quá giựt mình tỉnh dậy mồ hôi toát ra như tắm, sợ đến nỗi sém chút vãi ... ra cả quần. Dậy đi toilet, uống nước, định thần rồi vào ngủ lại.
Trằn trọc mãi mới ngủ được nhưng lại lởn vởn về chuyện có
đứa bé gái ba tuổi rưỡi ở Bà Rịa không bỏ chạy một mình khi bị tổ ong vò vẽ tấn
công mà đã gắng bồng đứa em trai hơn tuổi chạy cùng rồi khi không còn kịp thì em
lấy thân mình che chở cho em trai để khỏi bị ong đốt và rồi em đã không còn để
thấy em trai của mình còn sống. Mình chỉ lướt qua cái tin đó nhưng cả mấy ngày
nay nó cứ ám ảnh mình và là mình suy nghĩ nhiều hơn về con người. Có vẻ như
càng lớn tính người trong con người càng bé lại thì phải, không biết có đúng
thế không nhưng những gì đang xảy ra quanh mình thì nó hao hao giống vậy lắm
lắm…
Trở mình, uống nước rồi lại mơ mơ màng màng thấy cảnh chú Un đại tướng của mình đang hoành
tráng lãnh đạo đất nước vượt qua đau thương quá lớn khi mất đi vị lãnh tụ vĩ
đại. Quả thực mình khâm phục chú vô
cùng vì chú quá bản lĩnh, dám ngồi vào
ghế lãnh tụ điều hành một đất nước khi mới chưa đầy tuổi ba mươi. Nếu là mình thì mình
làm gì đầu tiên nhể, chắc chẳng làm chi cả mà chỉ yêu cầu bọn cận vệ giữ yên
lặng để cho mềnh mần xị đế rồi ngủ phát cho sướng đời (chắc cũng tại giờ mắt mình đang cay xè
vì mất ngủ mấy bữa nay). Đúng là đầu óc củ chuối như mình chả nghĩ được chuyện
gì lớn lao nên đến làm phó thường dân cũng không xong nói chi mần lãnh tụ.
Hai con rắn thành tinh trong "Thanh xà & Bạch xà" |
Lại dậy đi toilet, uống nước. Cả đêm nay mình đã đi toilet
những bốn lần, uống nước năm lần mà vẫn không ngủ được dù đã lẩm nhẩm đếm từ
một đến một trăm cả tỷ lần. Tự dưng mình nghĩ có khi mơ đến em nào đèm đẹp chút
chắc sẽ ổn hơn… Và đúng như vậy thật, mình ngủ mê luôn với hình ảnh một em chân
dài nào đó không rõ. Đang hồi gay cấn thì lại giật bắn mình vì thấy em này có
cái đuôi dài như con rắn. Tỉnh dậy sợ gần chết vội lấy chăn trùm kín đầu và
chợt nhớ hôm chủ nhật ngồi coi bộ phim “Thanh xà & Bạch xà” của Tung-Của có diễn viên Lý Liên Kiệt
đóng vai đại sư phụ uýnh nhau với hai con rắn thành tinh. Trong phim, hai con
rắn thành tinh này đã biến thành hai nàng thiếu nữ đẹp tuyệt trần nhưng thi
thoảng vẫn lộ cái đuôi và cái lưỡi ba que ngo ngoe đến phát tởm. Kịp hoàn hồn
vì mộng mị lại tự cười mình vì tật nhát gan và yếu bóng vía của chính mình bởi
tinh thành người thì có chi là sợ chứ. Thời nay đàn bà thành tinh cũng không
phải hiếm, mà gặp mấy chằn tinh đó mới thật đáng sợ nếu không muốn nói là chỉ có nước tờ-yêu-tiêu (với những thằng ngao ngáo như mình).
Đi uống nước, rửa mặt cho tỉnh táo khỏi chuyện yêu ma rồi
chui giường cu con, ôm đít thằng nhóc ngủ phát đến sáng. Ít ra đít thằng nhóc
con nhà mình hôi hôi chút nhưng lại làm mình dễ ngủ và trừ được cả yêu ma trong
đầu mình. Không hiểu nổi sao nó lại thần kỳ đến thế...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét