(Blog Hà Linh)- Dù là mùa đông đang nhiệt thành gieo giá lạnh và ngày mai sẽ
còn rét buốt hơn ngày hôm nay.Dù là sống dường như đôi khi không dễ
chút nào bởi phải vịn từng giây phút mà đứng dậy, mượn những gió thoảng
hương bay để mà hy vọng…thì ta vẫn sống!
Tôi nghĩ cứ sống mà đừng nghĩ nhiều đến ngày mai, bởi cuộc sống
vô thường và đầy bất trắc. Có ai biết ngày mai sẽ ra sao mà quá sợ hãi
hay quá trông chờ. Bạn còn nhớ 2 giờ 46 phút ngày 11/3, ở miền duyên hải
Đông Bắc Nhật bản, những con sóng thần hung hãn bất thần tới cuốn đi
phố, cuốn đi nhà và cuốn đi cuộc đời bao con người..để trong tích tắc
họ không thể nào còn buồn hay vui?Bạn có tin có miệng ai đó đang hé đến
một nửa của một nụ cười thì bị nhấn chìm vào sóng dữ?
Tôi có bi quan quá không? tôi có làm bạn chán nản khi” không
may” đọc phải những dòng này? Tại sao trong buổi sáng mùa đông đẹp đẽ,
trời thì cao thăm thẳm, hoa mùa đông nở thắm, thoảng hương, ánh nắng
sáng láng láng đều khung cửa sổ..mà tôi ” lảm nhảm” triết lý ” cuộc sống
như nhuốm màu bi quan?
Là bởi vì tại bạn đấy? bạn khiến tôi trở nên triết lý. Đã có khi
bạn mang đến cho tôi niềm vui lớn lao rồi bạn lại đổi cho nỗi buồn thăm
thẳm, lúc ngoi ngóp trong tăm tối tôi mới chợt hiểu rằng là không phải
mọi thứ đều có thể như ý muốn, là đôi khi dăm ba thứ cũng có thể dễ dàng
tuột khỏi tầm tay dù đã như có thể nắm lấy, là đôi khi chưa hẳn đã
hiểu rõ chính mình, là ” mình làm mình chịu kêu mà ai thương!”…
Tôi là phụ nữ, tôi có những nỗi niềm phụ nữ của riêng tôi, cũng
như những thương đau cho những người phụ nữ khác. Nếu cho rằng tôi triết
lý thì đôi khi có những chân lý bỗng nhiên đến để soi sáng một nỗi xót
xa cho ai đó sau bao nhiêu năm câu hỏi lửng lơ. Phải kiên nhẫn lắm bạn
à, bởi có câu hỏi âm thầm chỉ được trả lời sau chừng cả thập kỷ hay hơn!
Giá như có thể điểm một ít nắng, choàng ít xanh thẳm bầu trời và rải
một lớp hoa muôn sắc lên những nỗi buồn khổ mà những phụ nữ nào trong
cuộc đời đang nếm trải để nỗi buồn đau của họ càng trở nên đẹp đẽ và
kiêu hãnh nhường nào!
Sẽ thật không công bằng nếu không có sự cảm thông với
những đau khổ của đàn ông-nửa còn lại kiến tạo nên cuộc sống. Người đàn
ông không dễ nước mắt rơi-bởi nước mắt họ hóa giải thành nỗi niềm thăm
thẳm lặn vào trong tim mình. Một gương mặt đàn ông thất thần trong
nỗi đau mênh mang sẽ khó rời khỏi ký ức bởi khi đó ta hiểu nỗi đau sẽ
khủng khiếp thế nào khi không thể khóc … Vẻ đẹp của nỗi buồn đàn ông là
sự chịu đựng kiên gan lặng thầm như thế!?hay trong những ồn ào cố giấu
những giọt nước mắt không thể nào rơi?
Mùa đông ơi, giá buốt ơi, nỗi buồn ơi, niềm vui ơi..nước mắt và
nụ cười nữa…tất cả chính là cuộc sống và ta đã /sẽ đón nhận hết dù đôi
khi có những “vị khách” đường đột ta chẳng bao giờ đợi chờ….nhưng, cuộc
sống mà, uy lực vô song, nếu đã muốn đến thì ai mà cản nổi….đã vậy lại
còn rất ranh mãnh, thường đan xen nỗi buồn với niềm vui, cho nên , cuộc
sống ơi, ta vẫn mến yêu người, dù cho có khi là niềm yêu mến pha nhiều
ấm ức! chấp nhận nỗi buồn để đón chờ niềm vui..ta mở cửa cho nỗi buồn
đau tiến vào rồi khé liếc mắt xem niềm vui đã đến gần chưa….
Này cuộc sống! tôi cũng học được chút ranh mãnh rồi, hôm nay
tôi sẽ tận hưởng những gì ngày hôm nay mang tới….mai kia có buồn thì
tính sau!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét