Tối qua bác Nhị gửi liền bốn năm bài thơ qua điện thoại. Bác ni có cái tật rất buồn cười là làm thơ rồi lưu lại trong điện thoại di động, lúc nào say say thì lấy ra đọc cho mọi người cùng nghe. Ai nghe mà thấy thích thể nào bác cũng enter một phát chuyển sang máy người đó liền. Nhưng khổ nỗi bài thơ được đánh trong tin nhắn này không có dấu nên người nào nhận được thì đành phải ngồi đánh vật với từng câu từng chữ may ra mới hiểu cái ý cái tứ, cái cao xa của bác. Với lại đọc xong cũng chẳng biết tên bài thơ là gì, do bác quên hoặc giả cố tình quên để cho người đọc tự luận vậy... Dưới đây là một trong các bài đó:
Đã lâu rồi không về thăm quê mẹ
Bao năm xa đằng đẵng nửa cuộc đời
Núi Bàn độ, Hoành sơn còn đứng đó
Vẫn trẻ hoài dù năm tháng cứ trôi qua
Biển Kỳ Anh trong xanh - màu ngọc bích
Tôm cá đầy sau những chuyến khơi xa
Ta vẫn nhớ những trưa hè nắng cháy
Dãy Trường sơn đâu ngăn nổi gió lào
Cha ra khơi lưng rám đầy muối mặn
Mẹ còng lưng đồng áng với áo tơi
Bát cơm trắng thơm mồ hôi của mẹ
Tôm cá ngon nghe mằn mặn muối lưng cha
Ta vẫn nhớ - không quên thời thơ ấu
Trên mình trâu nghe vang vọng tiếng sáo diều
Ta không quên trên dòng sông xanh mát ấy
Kỷ niệm vơi đầy như ngọn nước trào dâng.
Ta không quên trên triền đê lộng gió
Bầy trẻ vui đùa chim chiền chiện hót trên cao
Ai còn nhớ trò nhảy dây, đánh đáo
Ai đã quên đánh giặc giả, chơi cù
Ai còn nghe tiếng sóng vỗ sáo diều ru ...
Núi Bàn độ (còn gọi là Rú Đọ), Kỳ Khang, Kỳ Anh, Hà Tĩnh. |
1 nhận xét:
Từ trước tới giờ đọc thơ chú Nhị nhiều rồi nhưng bài thơ này thật sự là hay thiệt.Mình phục chú mình quá cơ!
Đăng nhận xét