Hoa đào trong băng gía |
Hà Nội đang rét ngọt, từng cơn gió quất rát mặt, bàn tay tê cóng, hơi
thở như sương khói, nó cho ta cảm giác như bị cái dằm đâm vào tay: buốt
giá nhưng ngọt ngào.
Có ai nhớ cảm giác ngồi ăn ngô nướng trước cổng
trường Luật, bắp ngô nóng bỏng tay, nhìn người con gái mình yêu cười, má
ửng hồng, mắt em rực sáng. Có ai nhớ những đêm giá buốt, giận người
yêu, lang thang một mình giữa phố, cứ tự nhủ: tim mình đang như con
chim
hót trong bụi mận gai. Có những đêm giáp tết, trời có thêm mưa phùn,
đứng dưới cột đèn đường, ngước nhìn những hạt mưa rơi như những hạt thủy
tinh tan vỡ. Li ti liti...
Rồi mình nhớ cũng một chiều đông, có
người con gái tuổi đôi mươi, có làn da trắng, đôi môi mọng đỏ, mái tóc
đen dài. Nàng chầm chậm đạp xe trên triền đê xa từ cây số bốn về nhà
nàng ở Bích Động. Không biết triền đê xa ấy như một dải lụa dưới chân
nàng hay chính là đường chân trời, bởi con đường tình yêu nàng đang đi
sẽ đến một nơi vô vọng...
Đêm nay, một mình lên gác thượng, chẻ chân
gỗ mục của chiếc bàn ngồi học thời sinh viên, nhóm cho mình một bếp lửa
nhỏ, lòng ấm lại khi nhớ về những ngày xưa, thưở "khát khao và dại
khờ"...
Nếu ai còn chút hoài niệm về mùa đông nơi đất Bắc, hãy đọc
tạp bút "Càphê...mưa" của Dương Thụ nhé. Mình ở đây rồi, nhưng mỗi lần
đọc lại cứ thấy lòng nao nao.
Ghi chú: Tít bài của Ruoucai.
2 nhận xét:
Đọc bài của bạn nhớ Hà Nội hơn bao giờ. Cảm ơn bạn giữa bộn bề lo toan thường nhật vẫn dành cho mình, cho những người đã yêu, đang yêu nhớ về về thời trai trẻ và Hà Nội trong tim ta da diết, nồng nàn...
Có một mùa đông Hà Nội, người bạn của mình đạp chiếc xe "đua" đến ký túc xá kể cho mình nghe câu chuyện về một người con yêu si mê một cô gái, chàng không biết làm thế nào để cho nàng hiểu tấm chân tình của mình... cứ cuối tuần nàng đi lễ nhà thờ, chàng cũng lọc cọc đạp cái xe "đua" đến đó để ... chỉ được nhìn thấy nàng. Lễ tan, nàng rời thánh đường, nàng đâu biết rằng có một gã si tình đang đạp xe theo sau. Và, vì mải nghĩ đến nàng mà xe chàng đâm sầm vào ...(vào cái gì mình không nhớ nữa) chỉ nhớ là bánh xe của chàng đã biến thành hình ... số tám! He he ... hình như thời điểm đó "trong câu thơ của nàng chàng không có mặt"? Và bây giờ câu chuyện luôn kết thúc có hậu như trong chuyện cổ tích ...
Đăng nhận xét