Trang

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Hắn

Ba viết, ngày 25/8/2011. 
(Viết tặng một người bạn chưa kịp quen đã thành thân)

Mưa. Mưa rào rào đổ xuống, hắn ngồi xo ro trong quán được dựng bằng lá dừa, dưới chân bàn lăn lốc những vỏ bia bị bóp méo mó. Mưa mỗi lúc một lớn, những chòi bên cạnh vẫn  ồn ào, hô hố, nhừa nhựa tiếng dân nhậu lẫn trong tiếng keng keng chạm ly. Thi thoảng ai đó văng ra những câu chửi đổng tục tĩu. Hắn kệ mọi thứ, hắn nốc ừng ực và cũng chẳng cần biết mình đang uống cái nước gì nữa. Bước ra khỏi chòi lá, mưa quất rát rạt vào mặt làm hắn như bừng tỉnh. Những ngày qua hắn đã làm gì nhỉ, hắn ngập ngụa trong men say, hắn chẳng thiết gì ở cái cuộc đời chó chết này nữa. Cuộc đời sao mà khốn nạn với hắn thế. Hắn vẫn nghe đại khái nói rằng đời không cho không ai cái gì; hay như đời mang đến cho ta cái này nhưng lại lấy của ta cái khác; nhưng với hắn thì không như vậy đời đã lấy đi chính những gì  đã mang đến cho hắn. Chó chết cái cuộc đời bạc bẽo này, hắn lẩm bầm chửi.


Những ngày qua hắn ngất ngây trong men say, hắn thấy mình chẳng khác nào Chí Phèo trong chuyện của Nam Cao mà hắn đã từng được đọc. Không, hắn còn tệ hơn cả Chí Phèo nữa vì Chí Phèo còn có cả cái làng Vũ Đại để mà chửi, còn có Bá Kiến để mỗi lần say đến mà ăn vạ. Còn hắn, lúc này đây hắn ăn vạ được ai chứ, hắn chưởi được ai chứ, có chăng hắn chỉ ăn vạ chính hắn, chưởi vào mặt cái thằng hắn mà thôi.

Gió. Gió càng lúc càng mạnh làm nước mưa văng tung tóe ướt đẫm cả người hắn. Thấy ớn lạnh trong người hắn chới với đứng lên nhìn dòng sông nước đục ngầu mà thấy lờm lợm, hắn nôn thốc nôn tháo vào dòng nước đùng đục ấy. Cũng dòng sông này đã bao lần làm cho hắn ngây ngất, dạt dào cảm xúc nhưng sao hôm nay lạnh lùng và ngầu đục đến lợm cả cổ họng thế không biết. Gió thổi mạnh vít cong những hàng tre dọc bờ bên kia sông thành những dấu hỏi lớn như những ý nghĩ đang nhảy múa trong đầu hắn. Cả người hắn rung lên từng hồi lúc vỡ òa, lúc nấc nghẹn theo từng cơn gió giật. Hắn khóc. Cả đời hắn chưa bao giờ khóc như thế, hắn gào lên trong gió, trong mưa trong cõi đau đớn tủi hờn của hắn… Kiệt sức, hắn gục xuống còng queo như chính cuộc đời hắn, hắn thấy mình chẳng thiết sống nữa, chưa bao giờ hắn đau đớn đến thế và cũng chưa bao giờ hắn nghĩ cuộc sống lại tủi hổ đến thế… Hắn muốn chạy trốn tất cả nhưng có ai đuổi theo hắn đâu, có ai đang cố công níu kéo hay tìm kiếm hắn đâu. Có chăng hắn chỉ chạy trốn chính mình mà thôi. Trời tối rất nhanh, mưa giăng kín bốn bề, mịt mờ tứ phía. Hắn vẫn ngồi đó, bất động nhìn ra mặt sông trắng xóa nước. Toàn thân hắn rã rời như chực chỉ muốn tan ra theo dòng nước mưa lênh láng vàng vọt bởi ánh đèn bên kia sông hắt qua.

* * *

Biển về chiều mùa mưa buồn đến cô quạnh, cả bãi biển dài chỉ thưa thớt vài bóng người. Hắn nằm dài trên bãi cát lắng tai nghe tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ như đang nghe lời thỏ thẻ chuyện trò của một người tri kỷ. Mà cũng lạ trong cơn say, không nơi chốn, bất định hắn đã tìm đến đây với biển một cách vô thức nhưng gần như là một điều đương nhiên. 
Hắn thấy đói cồn cào, mà phải thôi những ngày qua hắn có ăn gì đâu chỉ uống rồi say, say rồi lại uống. Một mình một bàn một ghế hắn bắt đầu ăn nhưng hắn không ăn một mình mà hắn đang ăn cùng với biển. Hắn nhai ngấu nghiến, nuốt từng cục. Nước mắt hắn trào ra lả chả lăn trên gò má chưa già nhưng cũng không còn quá trẻ của hắn. Kệ. Hắn vẫn gắp từng miếng lớn nhúng dầm trong chén nước mắn rẻ tiền cho vào mồm mà nhai, những giọt nước mắt lăn dài trên má chảy vào khóe miệng làm mồm hắn đắng ngắt. Kệ. Hắn vẫn ăn, ăn như một gã điên với khuôn mặt thất thần tối đen, duy chỉ còn ánh mắt là lấp lánh bởi nước mắt đang ngân ngấn lưng tròng. Hắn phải ăn, ăn để mà sống. Phải vậy, hắn chợt nghĩ rằng không ai có thể ăn thay hắn và sống thay hắn được cả.
Bà chủ quán há hốc mồm vì hắn đã nhét vào bụng những 20 con tôm, 8 con mực, 20 con ốc và 11 con sò. Hắn trả tiền rồi lững thững đi, bà chủ quán ngao ngán lắc đầu nhìn hắn. Đã bao ngày nay hắn không hề chợp mắt, hắn cần phải ngủ, ngồi tựa vào ghế đá hắn chỉ kịp nghĩ đến thế rồi thiếp đi.
Hắn choàng tỉnh. Đau bụng dữ dội. Chưa kịp định thần hắn đã tướt ra tè le, téc léc. Mùi uế khí làm mặt hắn nhăn lại, khạc một cái hắn nhổ toẹt vào cái đống hắn vừa thải ra. Chiều qua hắn đã tống vào người đủ thứ hầm bà lằng, rồi cả nước mắt của hắn, cái thứ nước mắt đắng chát hiếm hoi mấy chục năm mới chảy một lần ấy nên giờ đây cơ thể hắn đang phản ứng lại mạnh mẽ một cách rất tự nhiên để tống khứ những cái tạp nham mà hắn đã đưa vào. Tự nhiên hắn thấy người nhẹ nhõm vô cùng, hắn bước xuống biển, đằm mình vào nước biển buổi sớm. Sóng mơn man quanh người hắn như giúp hắn gột rửa những cáu bẩn trên người hắn. Vậy là biển đã giúp hắn rửa sạch, tống khứ tất cả từ trong ra ngoài những dơ dáy đã bu bám vào người hắn những ngày qua. Mặt trời nhô lên khỏi mặt nước, chiếu vào những đám mây tạo nên những mảng màu kỳ lạ, hắn đứng dậy nhìn ra xa và thấy đến lúc mình phải bắt đầu một ngày mới.

* * *

Trời vẫn mưa lắc rắc, những hạt mưa đọng lại trên kính xe rồi ríu rít nối đuôi nhau tạo thành những vệt nước dài làm hắn thích thú cứ lấy tay di di vào kính. Dưới đường dòng người xe vẫn tấp nập, nhìn ai cũng căng thẳng có phần mệt mỏi, khó chịu nhưng dường như chẳng ai dừng lại, họ vẫn đang tất bật cho cuộc sống của riêng mình. Hắn cố nhìn kỹ từng khuôn mặt loang loáng vụt qua và tự nhiên hắn thấy họ thật đáng yêu. Vậy mà chỉ mới mấy ngày qua thôi hắn căm ghét tất cả, hắn hằn học  rủa vào những gương mặt ấy, những gương mặt vô cảm, ma mãnh, quỷ quyệt, trở tráo… Không. Họ vẫn thật đáng yêu đấy chứ, hắn thấy lòng mình rạo rực và chỉ mong sao xe chạy nhanh về bến để hắn được hòa mình vào dòng người xuôi ngược ấy. Mặt hắn dãn ra rồi mỉm cười và khe khẽ hát “ Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy / Có thêm ngày nữa để yêu thương....”./.


2 nhận xét:

Hắn nói nói...

"Bình yên một thoáng cho tim mềm, bình yên tan vào đêm. Bình yên để đóa hoa ra chào, bình yên để trăng cao. Bình yên để sóng nâng niu bờ, bình yên không ngờ. Lòng ta khe khẽ câu kinh tình yêu...Mừng em đã biết xót thương tình yêu..."

Nặc danh nói...

Hắn hát hát ...
"Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng... tôi là ai? Là ai? Là Ai? Mà yêu quá đời quá đời này"...