Cù Rờ Cù Rận, hè 2012.
Trưa hè …
Những ngày hè ấy, lúc
tôi mới chỉ là cậu bé mười hai tuổi. Trưa hầm hập nắng nam, cả nhà tôi lăn ra
nền nhà xi măng lăn lên trên đó. Tôi nhớ lúc làm nhà, cha, mẹ và cả tôi nữa đã
dùng những cái chai bia TQ hiệu quả táo mài đi mài lại trên nền xi măng đen đó
suốt đêm để mong cho nó nhẵn bóng không còn dấu vệt bay. Và rồi những ngày hè
tôi thích thú đánh trần nằm trên cái nền nhà ấy, lâu lâu lại nhớm lưng để nghe
kêu tiếng ồm ộp, mẹ tôi la um xùm vì cái âm thanh đó. Còn tôi thì cười ngất …
Một buổi trưa, mẹ đi
chợ về cầm một chiếc gối màu trắng trên đó thêu lằng nhằng xanh đỏ, tôi chả để
ý gì lắm. Nhưng rồi một chương trình làm ăm mới được mẹ vạch ra, cả nhà làm gối
cưới. Tôi vẫn chẳng quan tâm vì điều đó nó quá xa lạ với tôi. Vẫn cứ nằm ùm ụp
trên nền nhà và khoái chí cười tít vì âm thanh kỳ cục đó.
Cái vỏ gối lần đầu
tiên mà mẹ và chị tôi làm là một chiếc vỏ gối đôi, được làm bằng vải lon trắng
tinh, một loại vải cao cấp vào thời ấy. Trên gối được thêu những bông hoa hồng
màu đỏ và những dây leo, lá màu xanh. Ở giữa là hai trái tim lồng vào nhau với
một hàng chữ “hạnh phúc” được viết kiểu cách điệu và thêu bằng chỉ hồng. Xung
quanh gối được bô-đê bằng tay và móc.
Tôi hết sức ngỡ ngàng
và không hiểu sao lại có thể làm được một chiếc gối như thế. Chiếc vỏ gối cưới
đầu tiên cả nhà tôi đã đánh vật gần ba tuần liền. Đẹp mỹ mãn theo tôi, bởi từ trước
tới giờ chưa bao giờ tôi thấy cái vỏ gối nào đẹp, trắng và tinh khiết đến thế.
Những cái gối chũng tôi nằm đều ố vàng bởi thời gian và loang lỗ nước giãi tuổi
thơ anh em chúng tôi.
Đến chiếc thứ hai thì
tôi nhập cuộc. Tôi chưa hề biết cầm đến cái kim cọng chỉ nhưng lại thích thú
với màu sắc trên nền màu trắng ấy. Mẹ dạy tôi thêu. Mẹ đưa cho tôi cái khung
thêu bằng tre hình tròn và những cuộn chỉ màu chị gái tôi mua từ HN về. Tôi chỉ
có thể thêu được nét đơn, nên chỉ phù hợp với việc thêu chữ “hạnh phúc”. Mẹ tôi
thêu những cành hoa hồng và dây leo màu xanh ở hai góc còn chị tôi thì bô đê và
móc cho viền gối. Cha tôi là người viết chữ cho tôi thêu bởi ông viết rất đẹp. Từ ba tuần cho chiếc đầu tiên, rút lại còn ba
ngày cho mỗi chiếc tiếp theo. Cứ thế, sáng ra cả nhà lao xuống chợ, trưa về cơm
nước lại bu vào chiếc gối, mỗi người miệt mài một góc của mình cho đến tận nửa
đêm...
Phần của tôi thường
nhanh nhất vì chỉ thêu mỗi hai chữ hạnh phúc và đôi trái tim lồng vào nhau,
nhanh cũng bởi tôi rất chăm chú và thích thú với việc này. Một trưa cha tôi đề
nghị thêm chữ “tương lai” kế bên “hạnh phúc”. Để cho nó ý nghĩa hơn mẹ tôi đề
nghị thêm một đôi bồ câu đang đấu mỏ vào nhau ở giữa hai chữ đó. Chị tôi lại đề
nghị các chữ này phải nghiêng nghiêng đi lên để cho nó đi lên vì tương lai mà
cứ bằng bằng tàng tàng thì nó chẳng ra sao. Ý tưởng được cả nhà chấp nhận nhưng
thật khó để vẽ được một đôi bồ câu đẹp. Phải mất gần cả tháng để tìm được một
mẫu hai con bồ câu quắp mỏ vào nhau và tung cánh trên nền gối trăng tinh ấy.
Dĩ nhiên là tôi nhận
nhiệm vụ thực hiện những ý tưởng mới. Tôi đã miệt mài và say sưa trên khung
thêu. Lúc đó chẳng nghĩ ngợi gì mà chỉ biết mình đang là thằng thêu chữ “hạnh
phúc”, “tương lai”, đôi bồ câu tung cánh và hai trái tim lồng vào nhau là xong
nhiệm vụ.
Mỗi lần làm xong, vỏ
gối lại được mẹ giặt trắng tinh và phơi trong nắng hè. Tôi thật vui khi nhìn
những chiếc vỏ gối đó và rất tự hào vì mình đã là người thêu phần ý nghĩa nhất
trên những chiếc gối đôi này.
Nhưng có môt điều thật
buồn cười vì tôi chưa từng thấy ai dùng những chiếc vỏ gối đó. Tôi để ý tất cả
những nhà người quen coi có ai dùng chiếc gốc cưới đôi không, nhưng tuyệt nhiên không. Sau này nghĩ
lại thật buồn vì điều đó bởi những nhà mà tôi quen biết toàn là các cụ đã móm
răng và bọn con nít thò lò mũi nước quanh năm. Hỏi lấy đâu ra đôi bồ câu tung
cánh..
Những ngày hè đó nhà
tôi đã làm rất nhiều những chiếc gối đôi ngày cưới nhưng tôi chưa hề được nhìn
một đôi uyên ương thật sự nào dùng nó.
Sau này tôi lại càng tiếc hơn vì anh em tôi cũng chẳng hề tự làm được một cái
gối cưới nào cho nhau cả.
Có lần về quê dự đám
cưới thằng bạn tôi đã giật mình khi vào thăm phòng cưới của nó. Chiếc giường
được trang trí chẳng khác nào như một chiếc giường của vua. Chiếc ga giường
diêm dúa phủ xuống tận mặt đất, cả chiếc màn cưới nữa cũng rêu rua không kém.
Tôi lạ lùng vì chiếc gối cưới lại là màu vàng nhạt, hoa văn quằn quại chứ không
phải là màu trắng tinh của vải lon phơi trong nắng hè ngày nao. Đặc biệt hơn là
gối cưới không phải là gối đôi mà là những chiếc gối đơn nhồi bông căng tròn...
Không hiểu sao đến tận
giờ tôi vẫn tiếc vì gối cưới không còn là gối đôi. Có thể cuộc sống hiện đại
một chiếc gối đôi thật khó để quay trở nên người ta đã dùng những chiếc gối
cưới đơn để thuận tiện hơn, độc lập hơn và dễ dàng di chuyển nếu cần…
Nhiều khi vu vơ nghĩ
sẽ tự mình thêu một chiếc gối đôi màu trắng ở giữa có hai trái tim màu đỏ, đôi
bồ câu châu mỏ vào nhau đang bay bằng chỉ màu hồng và cả hai chữ hạnh phúc –
tương lai nữa. Có lẽ tôi vẫn đang thêu, hạnh phúc thì vẫn cứ phải miệt mài nhẫn
nại thêu thùa, còn tương lai thì vẫn đang ở phía trước lại phải thêu cho nó đi
lên …Hơi kỳ cục nhưng đó là những chuyện đã qua và những chuyện tôi vẫn đang
làm hàng ngày trong đời …
1 nhận xét:
Entry ni rất hay. Tui đặc biệt ấn tượng với hình minh hoạ và đoạn kết của bài viết. Để lại rất nhiều cảm xúc!
Bố tui cực lực phản đối khi giường cưới của tui có 2 cái gối đơn Everon (rất mode thời bấy giờ) thay vì chiếc gối đôi thêu "hạnh phúc" như quan niệm của cụ. Nhưng đến giờ, sau gần 9 năm "dân chủ cộng hoà", vợ chồng tui thỉnh thoảng "chung chăn" (khi rét dưới 12 độ) nhưng chưa hề "chung gối" (tất nhiên là theo nghĩa đen).
Đúng thế, theo tui nghĩ, cuộc sống hiện đại cần sự thuận tiện, cần sự thể hiện cái tôi cá nhân nhiều hơn là những ước lệ. Giấc ngủ chiếm đến 1/3 cuộc đời, kẻ thích gối cao, người gối thấp; kẻ khi ngủ quay bên phải, người quay trái; kẻ bị “nóng trong người” thích nằm gần quạt, người “bụng hàn” muốn nơi kín gió…Cớ sao lại “đưa về cùng một mặt bằng” (như khi xét “giá đánh giá” trong đấu thầu) để không ít người thấy gượng ép? Chắc gì những ai "chung gối" mà không "cách lòng"?
Hãy miệt mài, nhẫn nại thêu hạnh phúc-tương lai trong cuộc đời, nhưng khi ngủ (nhất là ông vừa nhậu say về) nên gối trên chiếc gối đơn thật êm, vừa giấc ngủ say của mình, và giảm phiền cho cái Electrolux gần 40 năm vẫn đang chạy rất tốt…
Đăng nhận xét