RC, trưa hè 2012.
Mưa trong vườn nhà bà Bảy |
Nhớ hồi ở quê, quanh chỗ mình ở chả có cây phượng nào. Thi thoảng đi xa có gặp nhưng cũng ít khi thấy nở hoa, hình như ở cái xứ ấy thời tiết khắc nghiệt quá nên đến
phượng cũng chẳng thể ra hoa ngày hè. Mùa hè đến với mình chỉ là những ngày gió
nam rừng rực, quất rát mặt người từ sáng sớm đến tận đêm khuya. Người khô khốc,
uống bao nhiêu cũng không đã khát. Cứ thế, gió, nắng, khát và uống rồi lại khát…
Người lớn bảo dẫu có khát cỡ nào thì cũng đừng uống quá
nhiều nước vì càng uống mồ hôi càng ra nhiều và người sẽ mệt hơn. Không quan
tâm, khát thì cứ uống chứ sao lại không. Nhiều khi uống đến tỉnh bầu nhưng cổ
họng vẫn khô rát thế là lại vục mặt vào mo nước giếng mà uống… Mình đã lớn lên như thế trong cái khát đến
quay quắt ấy và rồi cũng nhận ra rằng càng uống càng thấy khát hơn, mệt đến nhoài người.
Giờ ở phương nam này không còn có cái mùa hè đổ lửa đấy nữa nhưng
đôi khi vẫn thèm uống. Cái thứ mình thèm cũng không còn là nước giếng trong mát như
ngày xưa mà là những thứ có men nồng ngây ngất. Uống vào là say, nhưng vẫn như
ngày xưa khi uống say lại muốn uống thêm nữa. Lúc đó không còn cay nồng mà vẫn
cảm giác ngọt lừ như nước giếng mùa hè năm nao. Vẫn nghe người già nói, uống
nhiều thứ men ấy sẽ say và mệt lắm nhưng mình vẫn khát, khát thì vẫn cứ uống và mỗi khi
uống là lại chỉ muốn được say mềm…
Chợt nghĩ cây phượng đỏ ướt chèm nhẹp trong mưa ngoài kia sao nó giống mình đang say ngây ngất đến mềm người trong men nồng vậy...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét